Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Âm nhạc
Chủ đề: 
Gửi những bạn yêu nhạc và Đặng Vinh Huế
  (23 trả lời)
  Next
# 7917
  06 tháng 06, 2015 14:41  Lê Anh Dũng viết

Hôm qua Vinh gọi đt cho mình, đang long nhong ngoài đường tới tối nên không thể gọi lại. Tối về làm việc khuya trên computer, thấy tại sao ở tuổi mình mà còn phải làm chuyện tào lao là phải học làm cho computer hiểu mình nên chàng chán, bèn nhảy lên youtube lang thang.

Gặp một kỳ mỹ nhân, Trà My (Nguyễn Kim Hậu). Nghe tên là biết đồng hương của Vinh liền.  Càng nghe càng ngạc nhiên, vì là amateur mà hát nhiều bài như dân chuyên nghiệp ở đỉnh cao nhất.  Hình như nàng đang sinh sống ở Nha Trang.

Nàng tự đệm piano, guitar, keyboard, nắm vững nhạc lý đủ để hoà tan với bất cứ người đệm nào. Nhạc Pháp, Anh, Việt, thứ nào hát cũng hay.  Hay vì biết diễn đạt với hết con người của mình.  Nghe và xem youtube mình có thể cảm nhận con người và con đường đi qua của Trà My.

Chất Huế: Bố tôi nguyên quán Bát Tràng, Bắc Việt, nhưng ông nội vào Huế lập nghiệp vào những năm 1920, nên hình như đẻ ở Bắc mà khai sinh ở Huế.  Nên tâm hồn Huế đã chảy trong nhà ít nhất là 2 thế hệ. Bố bảo, người Huế sống có phong cách, class vì là đất thần kinh, dù buôn thúng, bán bưng nhưng ra đường áo dài đàng hoàng, tươm tất.  Không giàu nhưng có nề nếp. Gái Huế thường bồ người này, mà lấy người khác. Những cuộc tình ở Huế thường rất kín đáo, vì thành phố nhỏ xíu, ai cũng biết ai, nên chỉ thổ lộ cho ngoài khi chắc 100%, phòng việc đường đời nhiều nẻo. Người Huế rời đất mẹ mới thành công, vào Nam làm giàu, làm quan...   Vì sống có phong cách nên dù trung lưu vẫn cố gắng cho con học piano, nhạc. Người Huế nói chung có cái class đặc biệt, nhẹ nhàng, kín đáo mà nổi ...

Trở lại với Trà My, chỉ với vài tiếng đồng hồ trên youtube nghe nàng hát, tôi tưởng tượng và hình dung được cuộc đời thấm chất Huế của nàng qua cơn dâu bể, sóng đỏ tràn ngập và bao phủ khắp quê hương. Tôi ở VN tới 1981 nên hoàn toàn hình dung được cuộc sống trong thời gian này, mình như bị những cơn sóng đỏ khổng lồ liên tục vùi dập tơi tả, hết cơn này tới cơn khác, hoàn toàn không còn đất dưới chân, Le Zero et Infini (Darkness at Noon), không còn gì để bấu víu, không thể bấu víu vào đ âu, cả xã hội lộn nhào, cả đại gia đình kéo nhau vào tù, nhà bị cướp hết đợt này tới đợt khác, thầy cô giáo trở thành mất dạy, đại mất dạy, sư cha, mục sư kéo nhau đi tù cả lũ...   Nên đất nước đã khóc bằng những đợt người đổ ra biển, hết đợt này tới đợt khác, chấp nhận 9 phần chết, 1 phần sống, chấp nhận hãm hiếp, chấp nhận gia đình ly tán, con thơ rời cha mẹ, vợ xa lìa chồng, người yêu xa người yêu ... Tôi đã mất người yêu của tôi vào 1981.

Không rõ là Trà My đã rời Việt Nam  rồi trở lại lập nghiệp, hay từ nào tới giờ vẫn ở VN (dù thường qua Mỹ thăm con), nhưng rõ ràng là nàng đang ở VN, sống thành công, hạnh phúc, vì nét hạnh phúc viên mãn, tình yêu nàng có thể hiện qua vẻ mặt, thần thái, nụ cười, quần áo, cách nàng trân trọng với sắc đẹp, thân thể, từng sợi tóc, răng sóng môi cười của mình... 

Chơi nhạc, cũng như học ngoại ngữ là một cố gắng cá nhân dài hơi, phần nào nó thể hiện bản lãnh, giá trị tự thân của mình. Như Scarlett trong Au temps en emporte le vent (Cuốn theo chiều gió), cái chất Huế, chất Việt, chất nhạc, cái đẹp... dù có thể có lúc tơi tả cùng đất nước, nhưng nó vẫn sống bền bỉ, dai dẳng nơi Trà My, để rồi thể hiện lại thật trọn vẹn qua cách hát, cái tìm lại chính mình, retrouve du moi perdu, khẳng định con người mình: học nhạc, học tiếng Pháp, tiếng Anh, kiếm sống, mưu sinh và thành công.

Hôm nay những cánh chim Huế như Trà Mi, như Đặng Vinh lại cất cánh bay cao trên bầu trời xanh.

Qua những bài hát, ta thấy một con người, một địa phương tính, thể hiện cái kiên cường tạo dựng hạnh phúc và sự nghiệp của mình, dù cùng trải qua bể dâu cùng đất nước. Đất nước lại đứng lên vì có những con người xác định mình là mình.

Mời các bạn và Đặng Vinh Huế đi dạo vào con đường âm nhạc chấm phá dưới đây. Tôi đề nghị là nên nghe vào ban đêm, một mình để cùng sống lại những thăng trầm của đất nước, của con người, và để thấy con người thăng hoa qua âm nhạc, nghệ thuật.

Tôi copy lại những comments tôi viết lúc chat với 1 người bạn để giới thiệu tiếng hát:
- Cô này là dân amateur mà hát nhiều bài rất tới, hình như ở VN. Là gái Huế và nét mặt đúng là Huế. Bonne surprisehttps://www.youtube.com/watch?v=gJVrmI-x8Mg&index=3&list=PLZSpF3Gif2L5PpuVH6qEhTk1ccwsmS130
Coi cái playlist của nàng https://www.youtube.com/channel/UC-Ujf8k7oOC8E74CAiHgQCg


- In music, the rhythm is one of the most important, she sings and emphasizes at the right places, so rhythmic.

-
so hot: https://www.youtube.com/watch?v=qGff-TRWG0U&list=PLZSpF3Gif2L5PpuVH6qEhTk1ccwsmS130&index=4 

- whao: https://www.youtube.com/watch?v=b_EKlbAySJs&index=2&list=PLZSpF3Gif2L72NvNxzjykz_JdqXhRCVi-

- she would be a conductor: https://www.youtube.com/watch?v=8iUWsfwP-00

Ta sống không một lời trìu mến, như bóng con đò chiều lạc bến...

Music flows in her body language, that's how a conductor conducts the orchestra



# 7918
  06 tháng 06, 2015 15:23  Lê Anh Dũng viết,  
Retype: Bonne surprise  https://www.youtube.com/watch?v=gJVrmI-x8Mg&index=3&list=PLZSpF3Gif2L5PpuVH6qEhTk1ccwsmS130
# 7919
  07 tháng 06, 2015 11:59  Lê Anh Dũng viết,  
Errata: From my maestro Trần Sư Tứ

"I couldn't help myself but it's AUTANT en emporte le vent ( and not " au temps")"

Thank you Tứ. 

I searched,copied and pasted from google when looking for the name Scarlett.
# 7931
  11 tháng 06, 2015 08:53  Talbot viết,  
Cảm ơn những bản nhạc cổ điển của James Bond 001.  Sông Hương núi Ngự, hay Đồng Nai bây giờ cũng như phở, bún bò giò heo. Cho nên Trà Mi, Chè Tau không cảm nhận được như James01.  Thôi thì Quên hôm qua, Sống hôm nay, Ngày mai tính tiếp.   Khác thế hệ cùng theo đuổi một giấc mơ.


# 7932
  11 tháng 06, 2015 11:25  Mini James Bond viết,  
"Khác thế hệ cùng theo đuổi một giấc mơ" mini Bill Gate's American dream with Washington's face.
# 7920
  08 tháng 06, 2015 23:51  Khủng Khiếp Qua viết,  
Troi oi Le Anh Dung !!!
May đinh tra tấn lỗ tai của tụi tao hả ?
# 7921
  09 tháng 06, 2015 03:35  Muốn Rửa Tai viết,  
Nghe mày biết thổi kèn, biết bắn súng, biết cỡi mô tô và nhiều thứ khác, văn võ toàn tập... vậy thì mày post nhạc mày thích cho tụi tao nghe, để ít nhất là có tao được nâng cao "chình độ", biết thế nào là nhạc.    Đâu phải chỉ có cơm, còn có cháo, dầu cháo quẩy, bánh tiu, bánh bò... Mời anh Thắng bầy bàn sao cho xứng nghen.

Hồi xưa bên Tàu có anh gì đó, kiếm chỗ nước sông trong mà giặt giải mũ, trước khi nghe lời thánh hiền phải rửa lỗ tai, và cho vợ nằm chèo queo cho thanh tịnh.
# 7922
  09 tháng 06, 2015 05:09  Cụ M viết,  
Cái ông gì bên Tàu giống cụ M bên Gia Nã Đại rồi.
Hát nhạc mình thì hay, nhưng hát nhạc Pháp cụ không thích, hơn nữa có vẽ giàu hơn Đặng Vinh là thấy hơi bực!
Hổm nay, cụ M qua fb chơi mấy tháng cho biết đó biết đây nhưng vẫn thấy nhớ Sân Trường. Ở đây nó yên tỉnh hơn
Thân Chào
# 7923
  09 tháng 06, 2015 13:20  From Top Of The Bottom viết,  
Mỗi cụ khó chịu một cách khác,  cụ James Bond 007 sở hữu một dàn mỹ nhân Bond girls, đồ chơi súng đạn, không những bắn súng chì mà thổi kèn cũng chiến, nên cụ có chê thì cũng OK.

Còn cụ M, Tây Canada, nghe tiếng Tây không thích, cũng OK luôn.

Nhưng điều quan trọng không phải chỉ là nhạc, các cụ ạ.   Các cụ đi từ 1975 -> 1980 gì đó, các cụ không hiểu là tồn tại và vươn lên ở VN trong 1 xã hội lộn nhào, không những vươn lên mà còn sống hạnh phúc, có chất lượng là 1 điều khó lắm, vô cùng khó.   Thành ra không phải chỉ đơn thuần là nhạc, nhạc demodé hay new wave..., là hát hay, hát đúng giọng v.v... Bài toán "Hạnh Phúc" 1 phương trình, 2, 3 ẩn số khó giải ở đây: Mỹ, Pháp, Canada... cho những người cao bay, xa chạy từ sớm,  còn khó gấp bội phần ở VN.  Trong đại gia đình tớ có mấy gia đình trở thành địa ngục vì áp lực mưu sinh quá lớn, dù lúc lấy nhau họ là những trai tài+bô giai, gái sắc+tài, tới với nhau vì tình yêu.   Nên tớ tặng Nobel âm nhạc+hạnh phúc cho Trà My không phải chỉ ở tiếng hát, nhạc xưa, nhạc nay, nhạc Mỹ hay nhạc Tàu, hát đúng giọng đầm Paris hay Quebec, hay Languedoc, Toulouse  ...mà ở cái hồn nhạc nơi 1 con người sống trong hoàn cảnh lộn ngược, mà vẫn vươn tới cái "mỹ" của cuộc sống, vẫn sống ngon lành.  Ai trong chúng ta sau 25 năm chung sống với  1 ông, 1 bà mà vẫn thể hiện được trong ánh mắt, cử chỉ như trong tube này?
https://www.youtube.com/watch?v=pQE21hzHlEw

Không phải diễn đâu (cậu mini Bill Gate Đặng Vinh nói thường là thấy vậy mà không phải vậy...), hạnh phúc có thật nó toả ra, chắc không được 100% thì cũng 75% đâu đó.  Tớ ở bottom 5% nên ngưỡng mộ 6% and up. Âm nhạc, hay hồ toàn nguyệt tháo nước ra, thả 10 máy xúc đất vô, chơi trò Tần Thuỷ Hoàng xây Thiên Lý Trường Thành bên cạnh nhà như mini Bill Gate Đặng Vinh chỉ là gia vị, hạnh phúc mới là chính.

Lỗ tai đã rửa, thánh hiền cụ M, cụ James Bond rót thêm lời vàng ngọc cho mãn nhĩ.


# 7924
  09 tháng 06, 2015 13:27  Bis viết,  
Chết, copy lộn link, đây mới là link chính về Anniversaire 25 năm hôn nhân của Trà My

https://www.youtube.com/watch?v=XG7MpsGC0pY

Xin quí vị cẩn thận, cái link trước có hình Trà My mặc đồ tắm, xin đừng commentaire, vì cô có gia đình, một gia đình đáng kính.
# 7925
  09 tháng 06, 2015 22:07  Amateur Singer Jackie Evancho viết,  
 Em không biết thổi kèn giống như anh nhung ít ra em cũng không tra tấn lỗ tai người khác . Mời anh thửong thức giong hát amateur của 1 em bé 10 tuổi.

http://youtu.be/Lz8G8z5eUko
# 7926
  09 tháng 06, 2015 23:15  James0.1 viết,  
Dạ, biết gout của James Bond rồi, bài này em cũng nghe Andre và Sara
https://www.youtube.com/watch?v=ohXI3po8hK0 hát. Đứng từ một góc nào đó, một cô bé hát bài này chỉ là một cái máy diễn đúng tiêu chuẩn, thậm chí còn hơn xa tiêu chuẩn nghệ thuật trình diễn, nhưng em bé mà "Time to say good bye" thì không đúng với tuổi thơ của em, và em cũng chưa trải nghiệm qua tình cảm, tâm lý này để diễn tả bài hát. Nhưng hoàn toàn đồng ý với James về kỹ thuật hát, và trình diễn.

Trong  âm nhạc có concept về sự trưởng thành, chính chắn trong âm nhạc (musical maturity, http://crosseyedpianist.com/tag/musical-maturity/) , trích chơi để anh James 007 coi chơi
"...Music – like wine – needs to mature. We need to spend time with it, understand it, allow its flavour, depth, and narrative to develop. We need to live with the music to find out what makes it special, study its style and contextual background which provide invaluable insights into the way it should be interpreted, listen around the work, endlessly strive to find the emotional or spiritual meaning of a work, its subtleties and balance of structure, and how to communicate all of this to an audience as if telling the story for the very first time..."
...
"...I know my own musical maturity has come from physical maturity and life experience..."

Cái life experience của em bé tài giỏi này là gì để em hát "Time to say good bye"?

Thực ra trong âm nhạc, trong nghệ thuật, văn chương ... không có tiêu chuẩn "one size fits all", nhiều tác phẩm nghệ thuật đương đại bị chửi không tiếc lời. Nhiều nghệ sĩ được tâng bốc, tung hô bởi một số người, và dè bỉu bởi một số ng ười khác, vì không có cái gọi là "one size fits all", ngoài ở mấy nước độc tài, CS, lãnh tụ phán cái này là không hợp với nhân dân, thì nhân dân hoàn toàn đồng ý, nhất trí to là nó không hợp với mình.

Thành ra em giới thiệu những bài, những người hợp với khẩu vị của em, sống cuộc đời bình thường như em, cũng khóc, cũng cười, cũng ăn cơm độn bo bo như em, cũng bị cúp  điện như em, cũng phải xếp hàng mua lương thực như em, cũng có thời thèm một muỗng đường, và cũng yêu nhạc như em, dù không được học trường nhạc tại Paris với giáo sư Conservatoire de Paris như em, nhưng chơi nhạc hơn em, và rõ ràng là có hạnh phúc hơn em. Anh James cũng có hạnh phúc hơn em, anh bay jet, cỡi môtô, anh bắn súng lục, anh bơi thuyền rồng...  nên chưa cảm, hay không cảm như em, chừng nào James 007 thành James 0.1 như em thì chắc anh James "time to say chu-cha".

# 7927
  09 tháng 06, 2015 23:55  Hát Cho Nhau Nghe Thôi viết,  
Vay thì em mời anh nghe giọng ca cua Teresa Mai . 1 người
bạn mới quen de anh so sánh với giọng ca thần tượng Kim Hậu cua anh

http://youtu.be/JAIigNZs2Fo
# 7928
  10 tháng 06, 2015 01:39  Tiếng Còi Trong Đêm viết,  
Ok.

Trước tiên là critique về anh ca sĩ (sẽ không nương tay đâu nhé).  Taberd 76 mình có nhiều người hơn đứt đuôi con nòng nọc anh nay, về nhan sắc, về điệu đàng, màu mè, và nhất là về giọng hát. Chắc không cần kể tên ra.

Em chỉ hơi rất "lăn tăn" khi thấy anh ôm em Mai kỹ quá, làm em phải sửa lại áo. Nhưng cái này chỉ là GATO (ghen ăn, tức ở), thôi thì thôi nhé, cũng đành thế thôi.

Riêng về em Mai, nguyên tắc của em là với phụ nữ, hoặc là em ngất ngư con tàu đi, hú còi  trong đêm sương, hoặc lặng lẽ thuyền trôi, đêm nay thu sang cùng heo may.  Thôi thì Kim Hậu là thần tượng của em, Mai là thần tượng của anh James, chúng ta không phải thắc mắc cỏ nhà nó xanh hơn cỏ nhà mình. Hồn ai nấy giữ.

 
# 7929
  11 tháng 06, 2015 01:13  Cần Học Nhạc Thêm viết,  
   Khi mình không biết nhạc lý , không biết chơi 1 loại nhạc cụ nào hết , không phân biệt được Soprano và Tenor , không biết dynamic range là cái gì . Ngay cả modern hay classic cũng không rõ , mà khen ' là amateur mà hát hay như dân chuyên nghiệp ở đỉnh cao nhất , hay là ' Tiếng còi trong đêm ' không biết dựa trên căn bản gì ? Haha
# 7930
  11 tháng 06, 2015 01:24  Trái Tim Bốc Lửa viết,  
Tiếng hát có lửa ??? Chết thế thì cháy nhà mất thôi . Em chỉ ưa tiếng hát ngọt ngào , truyền cảm và nhất là
 có hồn thu hút người nghe... Chứ có Lửa thì cho em Xin !!!
# 7933
  11 tháng 06, 2015 12:59  Thở Trong Đêm viết,  
Anh "Haha" không ở VN sau 1975 ngày nào, chắc cũng không đọc sách sử, hồi ký cận đại nhiều, không trao đổi thật sâu, thật nhiều với các "who's who" in music world, nên  để em thỏ thẻ  đôi nhời lung tung:

a/ Chiến tranh và con người: Chiến tranh VN là một khuôn mẫu của một  nồi tạp-p í-lù các tư tưởng chính trị, kinh tế, chiến lược, khát vọng tự do, giải phóng đất nước...  nhận định khác nhau của con người thuộc nhiều thế hệ khác nhau, nơi chốn địa lý khác nhau, xuất thân giáo dục khác nhau, về con người.

(Note: chính trị và tôn giáo là 2 lãnh vực mà khi bàn luận sẽ kéo ta đi rất xa, không thích hợp với đường hướng của  diễn đàn TST, nên em chỉ chấm phá để minh hoạ cho nhận định của em về âm nhạc, xin đừng luận chính trị xa quá làm xếp sân trường e ngại).

Robert McNamara, xuất thân Harvard Business School, từng làm việc ở Office of Statistical Control, President của Ford Motor Company, bộ trưởng quốc phòng Mỹ, sau làm chủ tịch IMF, có 1 cách nhìn về chiến tranh, quốc phòng, con người quái gỡ, sai bét ngay từ đầu là "body count".

Dr Herry Kissinger,  ít máy móc, số hoá hơn Robert McNamara, nhưng trước khi giải quyết vấn đề VN, cũng order một ban nghiên cứu  cho ông những báo cáo phân tích cuộc chiến dưới một cái nhìn mới từ nhiều mặt: chính trị, kinh tế, văn hoá, con người... để tìm  trả lời cho câu hỏi "có thắng chiến tranh VN được không?". Câu trả lời là không. Vì cái nhìn cơ bản về con người của 2 phe rất khác nhau: 1 bên con con người không là gì, phủ định con người, ngay cả chính con người của mình, đồng bào, dân tộc của mình; 1 bên vấp phải những giới hạn đặt ra do chính văn minh, định chế chính trị của mình đặt ra, không thể vượt qua. Khi phải vượt những giới hạn này để thắng một cuộc chiến tranh, thì một xã hội văn minh sẽ làm thương tổn chính nó nhiều hơn là thắng lợi mà cuộc chiến thắng mang lại cho nó. Cho nên nước Mỹ đã chấp nhận thua cuộc chiến để bảo tồn những giá trị cơ bản (nhưng vẫn có thể thay đổi) của nó. Do đó, không đi được đường A, thì đi đường B để tới C.

=> Bài học cơ bản là: Xã hội, con người, tâm lý, nhận thức luôn biến chuyển, "vô thường", nên giải pháp tối ưu là uyển chuyển, sẵn sàng xét lại mọi định kiến. Với 1 bài toán mà hàm số là con người, với rất nhiều biến số, thì không có một cái mẫu nào là duy nhất cho mọi trường hợp cả.

b/ Trở về với âm nhạc: Bạn vượt biên của em ở với em gần 1 năm ở Hồngkông, Lê Tuấn Hùng (xem  http://en.wikipedia.org/wiki/Le_Tuan_Hung ) , lúc từ Úc  qua Paris tìm tài liệu học hỏi làm thesis với giáo sư Trần Văn Khê, Trần Quang Hải, nghệ sĩ Chí Tâm, và nhiều người khác ..., nghiên cứu ở các trung tâm nghiên cứu âm nhạc, con người (Musee de l'Homme) ở Pháp, có ở nhà em một thời gian. 2 thằng nói chuyện nhiều về âm nhạc, về cảm thụ âm nhạc, về trình tấu v.v.... Hùng không chỉ là một scholar, nhưng là một performer (" He is a multi-instrumentalist with a strong background in Vietnamese traditional music and Western classical music").

Trong Bioliography của link http://en.wikipedia.org/wiki/Le_Tuan_Hung, ta thấy vài information có ý nghĩa:

Le, Tuan Hung. "Mindfulness of hearing : hearing places from a non-western perspective" in Hearing Places : Sound, Place, Time and Culture. Edited by Ros Bandt, Michelle Duffy and Dolly MacKinnon. Newcastle: Cambridge Scholars Publishing, 2007. ISBN 9781847182555
.....
Le, Tuan Hung."Music and Politics: A Socio-Political Interpretation of Significant Aspects of Compositions for the Zither Dan Tranh in South Vietnam since 1975" in New Perspectives on Vietnamese Music. Edited by Phong T. Nguyen. [New Haven, Ct.] : Yale Center for International and Area Studies, 1992.

Có 1 chữ rất quan trọng, em rất tâm đắc là "Mindfulness of hearing". Mindfulness là một chữ của Thiền Zen (không rõ trong truyền thống tâm linh Tây Phương, cái concept này có mạnh, phát triển như trong Zen hay không?). Mindfulness nó vừa đòi hỏi Một kiến thức (dốt quá thì không thể đi lên 1 stage cao hơn) + Một sự làm chủ kiến thức, không bị nô lệ bởi những định kiến, thành kiến, những điều thủ đắc +  Một tỉnh thức-awareness để thâu nhận, cảm nhận + Một chấp nhận tìm kiếm, mở rộng giới quan của mình...

Tóm lại âm nhạc là một cái gì lớn hơn Soprano và Tenor,  dynamic range, modern hay classic..., nó còn là 'Sound, Place, Time and Culture, Socio-Political..." còn là "life experience", còn là sự giao cảm cá nhân (xin nhấn mạnh "giao cảm cá nhân")  giữi người trình tấu và một thính giả nào đó.
# 7934
  11 tháng 06, 2015 18:58  Suy Nghĩ Vụn viết,  
Hát ca trù, ả đào có được gọi là âm nhạc không? Âm giai ngũ cung có được gọi là âm nhạc không? (http://vi.wikipedia.org/wiki/Qu%C3%A1ch_Th%E1%BB%8B_H%E1%BB%93) .

Nhiều dân tộc, nhiều văn hoá chú trọng tới luyến láy, ornament hơn là structural, không biết và không phát triển theo kiểu giao hưởng Tây Phương thì cái họ diễn tấu có là âm nhạc không?

Đánh trống châu Phi xập xình, rồi lượm nhạc cụ phế thải sau Civil war, thổi kèn, chơi piano, không học nhạc từ Conservatoire, nhưng là dấu ấn của American civilization có được gọi là âm nhạc không? Có những âm thanh, nhịp điệu thể hiện được đúc kết từ thăm thẳm ngàn đời,  từ những khổ đau, biệt xứ, hồn nô lệ. Nên tâm hồn châu Phi da đen biệt xứ, cái nhịp điệu nằm sâu trong tâm thức,  ngày nào đó được ứng khẩu ra thành ý, thành lời, nghe rất riêng. Nên  nghe một người Mỹ da trắng học thuộc một vài bài Jazz, rồi cố gắng bằng mọi cách hát lên cho có vẻ Jazz, thì vẫn khác một người Mỹ da mầu ứng khẩu ra hát.  Không thể ai ngoài những người da đen với máu da đen chảy trong người có được. 

Dầu vậy, người ta vẫn vươn ra khỏi cái nôi của mình, mà bú sữa từ các văn hoá khác, vừa là mình mà cũng là người.  Âm nhạc là quãng, mà cũng là không quãng, là cấu trúc và cũng là phi cấu trúc...



# 7935
  11 tháng 06, 2015 19:47  Jean Luc Lee viết,  
A Few Differences Between Men and Women... Hát ca trù, ả đào và Âm giai ngũ cung

Difference Between Men and Women...Difference Between Men and Women... Difference Between Men and Women...Difference Between Men and Women...Difference Between Men and Women...
# 7936
  11 tháng 06, 2015 20:07  Bond's Zpu-4 viết,  
Vinh Huế thể hiện đúng địa phương tính, rung đùi hưởng thái bình, nhìn kẻ ái mộ mình, tặng nhạc cho mình (chưa làm thơ thôi) bị James Bond nó dùng nguyên dàn súng đạn của nó bắn tơi tả (Bond mà ở North Korea thì nó sẽ sắm dàn anti-aircraft ZPU-4 14.5 mm để chơi em ở khoảng cách 100 m)

http://www.vox.com/2015/5/13/8598655/north-korea-execution
# 7938
  11 tháng 06, 2015 23:34  Nói Nhiều viết,  
# 7937
  11 tháng 06, 2015 23:18  Bác Sĩ Ha Ha viết,  
  Dạ em không được hân hạnh quen với mấy bác Hu En Hu vĩ đại trong thế giới Âm Nhạc như Bác nhưng nhờ được Bố, Mẹ bắt đi học nhạc nên cũng biết 1 tí về cách cấu trúc của 1 bản nhạc. Nhưng đam mê của em không là nhạc mà lại là Bác Sĩ . Khổ 1 điều là vì ham vui lúc trước nên không học được BS , nhưng may mắn cho em quen rất thân và nói chuyện rất nhiều với BS Son Mập ,MD và Nha Sĩ Nghiem Việt ,DDS mặc dù không phải trong Who and Who nhưng cũng chắc qualify lắm lắm rồi . Với những sự hiểu biết , kinh nghiệm học hỏi đươc từ SM và NV , em cũng qualify để mở 1 văn phòng đa khoa Nha , Y tuần tới kiếm sống dù là không có bằng BS hay NS . Nếu có bị Bộ Y Tế  làm khó thì cứ nói là quen thân với BS Sơn Mập , MD hay NS Nghiêm Việt DDS là mọi sự êm ngay . After all Bằng nào chẳng là Bằng , Bác Sĩ hay Kỹ Sư miễn là Quen với lại BS thì mình cũng là BS đi hù thiên hạ được rồi !!!
# 7939
  12 tháng 06, 2015 00:35  Hu En Hu viết,  
By the way , do you know what the Who and Who organization really is ? They send you an invitation asking you to fill out your credential and $120 to publish yourself in their annual Who and Who book . They are interest in your money ... NOT YOU. I got their invitation every year but  I ain't STUPID , HaHa !! Ho Ho Hu En Hu MY BUTT !!
# 7940
  12 tháng 06, 2015 01:33  Mê A Cul-pa viết,  
Sao mà cay đắng thế bạn, mình già rồi, có cái gì thích, mà không gặp nhau tán dóc thì vào TST chia xẻ cho nhau nghe, như trong 1 lớp học có thằng thích chơi ca-rô, thằng thích bàn về con gái, có thằng lại thích ... con trai, chín người mười ý, anh nào thích con trai nghe chuyện con gái thấy nực thì đi chỗ khác chơi, có ai bắt mình phải thích con gái đâu.

Nếu mình ngon lành thứ thiệt thì mình đâu phải khoe là mình quen với who's who làm gì, mà sẽ vỗ ngực "who am I"? Dựa hơi chút cũng không cho!

Anh Thắng kỳ này quặu nghe. Thôi cho em xin hai chữ bình an. Mê a Cul-pa, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng