Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Văn thơ
Chủ đề: 
Taberd - 50 Năm Một Chặng Đường Nhìn Lại ( 18 )
  Next
# 7208
  05 tháng 10, 2014 22:52  Vũ Văn Chính viết

                 Mấy anh lớp lớn oánh nhau còn ghê hơn nhiều so với cái đám lớp nhỏ, tuy không có bom rơi và đạn nổ mà chỉ có gươm đao .Có anh còn bỏ tiền ra thuê mướn cả băng du đãng xã hội đen đến cổng trường dằn mặt đối phương nữa. Mà hồi ấy chỉ nghe cái đám giang hồ xóm Chùa ở Tân Định là ai nấy đều hết hồn rồi.Thỉnh thoảng vào những buổi trưa tan học , vừa bước ra cổng trường là đã thấy mấy tay vằn vện đi mô tô đứng trước cổng tự lúc nào rồi. “ Thằng” nào “thằng” nấy đeo kiếng đen , tóc tai cũng dài thườn thượt lại còn “làm dáng” đeo cái băng vải sặc sỡ quanh đầu y như ca sĩ trong mấy ban nhạc trẻ thời bấy giờ, mặt mày tay chân toàn là những vết sẹo ngang dọc nhìn thấy mà gớm ghiếc,đã vậy còn cố tình mặc cái áo khoác không có tay hở ngực ,để chìa cho thiên hạ thấy những vết xâm chằng chịt trên 2 cánh tay. Có “thằng” xâm chữ “Hận Đời Đen Bạc”cùng với cái đầu lâu và hai khúc xương đan chéo nhau trên cánh tay, có “thằng “xâm “ Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ” và xâm luôn cái cỗ quan tài cùng với 4 ngọn nến cắm trên đấy. Có “thằng” còn văn hoa hơn một tý xâm “ Chết Không Sợ , Chỉ Sợ Không Được Chết” , có thằng có máu tiếu lâm thì lại xâm “ Gươm Giáo Không Sợ,Chỉ Sợ..Ăn Đạn”,lại có “thằng” chơi cả ngoại ngữ nữa ,nó xâm “ Ra Đi est Sans retour” nữa mới ghê chứ. “Thằng” này chắc có học ..trường tây nên cũng biết chút ít tiếng tây,chắc bị bồ đá nên bỏ học để đi làm người hùng trong giang hồ . 

                  “Tụi nó” đứng túm tụm hút thuốc lá nhả khói mù trời và thỉnh thoảng lại cười lên hô hố kèm theo tiếng chửi thề lia lịa. Có “thằng” làm mặt ngầu đi chậm rãi đến bên hông chiếc xe mô tô ,tà tà rút cây hàng ( là cây mã tấu )ra rồi nhẩn nha đưa lên cằm để …cạo râu, “thằng” khác thì nghịch ngợm đeo cái băng bịt một con mắt cho nó giống…cướp biển hải tặc . Tôi đứng nhìn “nó” và cứ nghĩ nó bị chột một con mắt thật,ai dè có một cô gái đi ngang qua ,tôi thấy nó vén cái băng đeo mắt lên để nhìn cho rõ , lúc đó mới biết là nó giả vờ , đúng là băng du đãng xóm Chùa ở khu Tân Định nổi tiếng đâm thuê chém mướn thời ấy.Thấy “chúng nó” ồn ào rú ga kéo đến tụ tập trước cổng trường là mấy người bán hàng rong quanh cổng trường biết thế nào cũng sắp có “ chiến tranh” nổ ra,bèn nhanh tay bưng tô dọn tiệm hay đẩy mấy xe hàng rong đi di tản ra chỗ khác gấp,chậm chân dám bị văng miểng như chơi.Chạy trước cho chắc ăn,trưa nay mà gặp mấy “thằng” cô hồn này đứng tụ tập thì coi như ngày hôm ấy xui xẻo vì bị ám quẻ khỏi buôn bán gì được.

                 Thấy tình hình coi bộ căng thẳng và có vẻ như sắp có giao tranh lớn tới nơi rồi , mấy ông “trinh sát” đang đứng thảnh thơi nghe ngóng trước cổng trường như thường lệ ,bèn ba chân bốn cẳng chạy như bay vào phi báo cho frère An Phong và frère Martial Trí liền lập tức.Kỳ lạ thay,khi thấy “quân ta” với hai thân hình nhỏ con và khiêm tốn trong bộ đồ đen quen thuộc đi ra ,là mấy tay vằn vện đứng kên kên một chút xíu rồi tà tà rủ nhau lên xe phóng chạy mất hút quên cả khoanh tay chào các frère  nữa. Có gì lạ đâu,nếu ngoan cố và lỳ lợm không chịu rút lui cho rồi thì chỉ cần nhấc cái phôn lên ,là lập tức mấy anh cảnh sát bồ bịch bên Bộ Nội Vụ ở cạnh trường kéo quân ra hốt gọn cả đám liền tức khắc.Nhìn mấy “thằng” mặt mày tuy bặm trợn dữ dằn vậy chứ,hốt “tụi nó” đưa thẳng vô quân trường cho nhập ngũ luôn,rồi thẩy ra chỗ mấy chiến trường mùa hè đỏ lửa năm 1972 như Quảng Trị Anh Hùng, An Lộc Anh Dũng và Kontum kiêu hùng ( chữ nghĩa mà hồi ấy hay sử dụng ),thì bảo đảm “tụi nó” sẽ quỳ xuống lạy như tế sao, thậm chí có “đứa” còn “dấm đài”(đái dầm) ra ướt cả quần nữa cũng không chừng. “Tụi nó” không sợ gươm giáo nhưng lại sợ súng đạn,lỡ ra ngoài chiến trường gặp tên bay đạn lạc mà phải bỏ lại cái cánh tay hay cái cẳng chân làm quà kỷ niệm cho đối phương thì thôi rồi.. Lượm ơi. Ai mà biết trước hòn tên mũi đạn để mà tránh né, đã bảo súng đạn vô tình mà.

                        Còn nhớ lại cuộc “chiến tranh” nổ ra trên đường phố Sài Gòn giữa trường Taberd và trường KỹThuật Cao Thắng ngày nào.Không biết lý do vì sao? Chỉ biết mấy anh lớn rỉ tai nhau là “bọn” Cao Thắng tụi nó kéo quân ra đánh hội đồng một “tên” Taberd nào đó ở gần trường của tụi nó,đã vậy còn “hỗn láo” lêu lêu chọc quê “ Tụi bay dân Taberd con nhà giàu học..dở” hoặc “ Ê! Lêu lêu Taberd ăn me ..ỉa chảy” , hay cũng có khi giành giật gái với nhau mà sinh ra chuyện cũng không chừng. Chỉ cần nghe vậy thôi là cái máu tự ái hào hùng dân tộc của dân Taberd nổi lên cuồn cuộn ,chỉ muốn dạy cho cái “lũ” Cao Thắng một bài học nhớ đời.Thế là chiến tranh nổ ra.Hễ cứ thấy “thằng” Taberd nào vô tình đi lơn tơn trên đường hay đi học ngang qua trường là kéo nhau ra đánh hội đồng,còn “tên” Cao Thắng xấu số nào mà bén mãng tới ranh giới Taberd để ..thám thính hay đi học ngang qua là cũng bị ăn đòn. “Chiến tranh” căng thẳng đến nỗi tụi tôi có muốn ra Sài Gòn đi dạo vào trưa thứ Bảy mà cho cũng không dám đi. Nếu có đi thì cũng phải tháo cái huy hiệu Taberd bằng kim khí ra khỏi túi áo , rồi mới thản nhiên đi dạo tung tăng trên đường phố Sài Gòn thôi.

                        Tin tức nóng hổi trên khắp chiến trường được rỉ tai nhau hàng ngày trong sân trường ,toàn là tin chiến thắng của phe ta trên khắp các “mặt trận” đường phố Sài Gòn hoa lệ ,đôi khi cũng có cả tin vịt được thổi phồng lên cho có khí thế.Nào là quân ta phục kích và rượt quân “địch” chạy té khói trên đường Hàm Nghi gần ngay “Bộ Tư Lệnh” Cao Thắng mới ghê chứ, nào có một thằng “địch” Cao Thắng vì lỡ ghiền cái món bột chiên mà nó hay ăn ở trước khu bưu điện quá chịu không nổi ,bèn xâm mình ghé vào thản nhiên kêu một dĩa bột chiên hai trái trứng rồi ngồi đợi , ,thằng này chắc là dân “phản chiến”  hay là nó bị điếc không sợ súng nên mới tỉnh queo bén mãng tới đây để ung dung ngồi ăn sáng.Thấy chiếc áo xanh màu xanh dương đậm quen quen là đồng phục của trường Cao Thắng lại dám xâm nhập tới tận đây,thế là thằng “địch” chưa kịp ngồi xơi cái đĩa bột chiên đã thấy lù lù mấy “ông” Taberd mặt mày coi bộ hầm hầm đi tới , thế là tên “địch” bèn co giò vọt lẹ bỏ của chạy lấy người, vừa chạy thục mạng vừa tiếc rẽ cái đĩa bột chiên đầy hấp dẫn mà mới chỉ ăn được có vài miếng chưa đã, báo hại chú Mạ Què than trời vì không biết tính tiền dĩa bột chiên còn dang dở này cho ai,đã vậy nó còn xịt tương ớt đỏ lòm đầy cả đĩa thấy mà gớm thì còn bán cho ai được nữa hả Trời ?.Rồi những cuộc tình chia ly “đầy nước mắt quê hương” giữa “thằng” Taberd và con em gái của “tên” Cao Thắng nào đó,hay ngược lại. Đôi bên đành phải ngậm ngùi ca bài “ Thôi nhé nghe em mình xa nhau từ đây ,thôi nhé nghe em mình xa nhau mãi mãi( Lời cuối cho em – Nguyên Vũ )….” .Chỉ khổ cho những ông bố làm lớn tối ngày lo uýnh giặc ngoài chiến trường trên khắp đất nước ,mà có ông con tính tình cũng hung hăng giống y hệt bố,tối ngày chỉ khoái lập băng đảng uýnh nhau từ trong trường lết ra tới ngoài đường , có ông còn “xúi dại” mấy ông ét-cọt ( cận vệ ) của bố đến trường “hù” mấy frère nữa mới ghê chứ. Sợ rằng ông con của mình nghe lời xúi bậy , rồi xách cây súng Colt của mình để ở nhà mà đi ra đường biểu dương lực lượng và đòi làm người hùng của thời đại thì bỏ mẹ luôn .Thằng con cục cưng của ông có đi học bắn súng ngày nào đâu,chỉ sợ nó táy máy bắt chước mấy tay cao bồi trong phim quay súng vòng tròn trên tay , rồi lỡ súng đạn vô tình mà rủi nó nổ bậy bất tử thì chỉ có chết cha ..ông bố nó thôi.

                       Bởi vậy ,lúc này đi học có một số ông lớp lớn “ con nhà giàu có bố làm lớn” được “ưu ái” tăng cường thêm một tay ét – cọt ( cận vệ ) đô con vạm vỡ , võ nghệ cao cường ,hớt tóc đầu đinh carré ngắn 3 phân, mặt ngầu chuyên đeo kiếng đen cả ngày lẫn đêm, dù trời mưa hay trời nắng !!! và mặc bộ đồ rằn ri đi kèm theo tới tận cổng trường ( phải mặc mấy bộ đồ của biệt kích Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến ,Biệt động Quân…nếu kẹt lắm thì mặc bộ đồ cảnh sát cũng được,để gọi là cho thiên hạ e dè kiêng nể và gây ấn tượng với mọi người chung quanh ). Cũng may ,cuộc “nội chiến tương tàn” cũng mau chóng kết thúc.Vì ngoài kia và khắp nơi xa xôi nào đó trên đất nước Việt Nam đau khổ, cuộc chiến tranh thứ thiệt và khốc liệt đã đang xảy ra khắp nơi,nếu không lo học hành mà chỉ lo đi phá phách và đánh lộn,lỡ thi rớt Tú Tài là đi thẳng vô..quân trường luôn. 
                        Còn mấy anh lớp nhỏ thì nhà trường cũng giải quyết nhanh gọn và có trật tự ,mà nhà trường cũng “khôn” lắm,mấy thằng phá phách và đánh lộn trời thần đất lở, cho tụi nó hết thẩy vào danh sách đen ngay cấp kì , ông nào mới “ nổi loạn” thì cảnh cáo và mời bố mẹ lên thẩm vấn à quên khuyến cáo mới đúng , còn “thằng” nào có tên tuổi lẫy lừng , học không lo học mà chỉ khoái cầm đầu lập băng đảng ,xúi đàn em đi gây “ bạo loạn” thì nhà trường “nhẹ nhàng nhưng cứng rắn!!!” mời bố mẹ nó tới trường nói chuyện phải trái, và “nhỏ nhẹ” khuyên họ nếu muốn thằng con mình có “tương lai tươi sáng” về sau này thì nên đi học ở trường khác ,rồi nhà trường cũng tận tình “giúp đỡ” cho nó bằng cách viết vài hàng nhận xét vô học bạ của nó như sau : “Học sinh rất siêng năng học tập , có tinh thần kỹ luật cũng như tinh thần đồng đội cao, hạnh kiểm rất tốt ,học lực khá,xin nhà trường vui lòng nâng đỡ cho em” rồi khuyến khích tụi nó ra khỏi trường. Phải nhận xét tốt cho em nó như vậy chứ nếu mà nói thẳng thừng :  Xin cảnh báo ! Thằng này quậy tới bến một trăm tám mươi độ luôn , đã học dở lại còn chuyên gia đi đánh nhau ,cúp cua bỏ học là số dách ,thì cha trường nào mà dám nhận những thằng mới nứt mắt ra đã học đòi làm người hùng của thời đại!!!.Phải làm như vậy thôi,vì nếu phê bình thẳng tay mà nó tự ái bỏ học thì nhà trường lại mang tội với đất nước cũng không chừng ,vì dù sao học sinh tụi nó cũng là rường cột của nước nhà ,nếu nó không chịu học hay học không vô ,mà chỉ khoái đi đánh đấm thì biết đâu nó đi lính thì cũng trở thành người hùng cũng không chừng ,giống như lời một bài hát mà thường được mở ở trong trường mỗi khi có những ngày lễ lớn của trường : “ Học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau..”( Bài này là bài Học Sinh Hành Khúc của nhạc sĩ Lê Thương sáng tác) mà tôi hay hát nhại ra rằng : Học sinh là người hủ tíu ăn hai ba tô...

                  Chỉ có “thẩy” tụi nó ra khỏi trường thì mới an tâm được,vì Taberd là chỉ để cho các học sinh con nhà tử tế ngồi học mà thôi, không có chỗ cho những đứa cứng đầu hay phá phách “nổi loạn” trong trường. Đứa nào có máu quậy trong người thì xin mời đi nhanh ,đi cấp tốc ra nơi khác cho được việc. Nhà trường cũng phải giữ danh tiếng cho trường chứ.Lộn xộn mãi thì ai mà dám gởi thằng con “yêu quý” vào học cơ chứ.