# 2817
07 tháng 02, 2011 10:49 Vũ Văn Chính viết
Chủ đề đã đóng
Tình Thầy Cô – Tình Bạn & Mùa Xuân
Đang ngồi viết bài thì nghe điện thoại réo,tiếng La Thu Chinh rền rền :”đang làm gì đó,có Hoàng Dũng muốn gặp”.Rồi tiếng Hoàng Dũng hỏi :” Tụi tao đang ở nhà cô Như thăm cô,mày lên thăm cô với tụi tao không?”.Ai chứ ! nghe Hoàng Dũng rủ là tôi phải đi liền,vì nó thường rất bận,một năm tôi cũng chỉ gặp nó 1,2 lần thôi.Hôm nay đã 27,28 Tết rồi nó mới rảnh để đi thăm cô giáo cũ.
Cô rất vui khi thấy học trò lại thăm cô và Hoàng Dũng lại còn lì xì cho cô.Thầy trò nhân dịp Xuân về cùng nhau ôn lại những kỉ niệm xưa,và cô dặn nếu Tết có đi thăm thầy cô và Frère Martial thì cho cô đi với.Rời nhà cô ,Hoàng Dũng rủ đi lai rai chút đỉnh,gọi thêm Trịnh Lương cho vui.Chia tay nhau sau khi anh em hẹn gặp mặt tại nhà Dũng vào mùng 4 Tết,như thường lệ hằng năm.
Trưa mùng 4 anh em tụ tập lại tại nhà Hoàng Dũng,đối với tôi thì cái tinh thần vượt khó,vượt qua cái cơn tuyệt vọng khi tỉnh dậy thấy mình đã mất đi hai tay,một phần chân.Nếu không nhờ vào cái tinh thần động viên của mẹ,về sau là sự chăm sóc một cách chân tình của một cô gái nhà văn,mà sau này trở thành vợ anh . Cùng với cái tinh thần Taberd một thời đã nhiễm sâu vào trong máu,anh đã đứng dậy và vươn lên chứ không muốn an phận của một người tàn phế.
Bỏ qua những gì có thể là những nhạy cảm trong cuộc sống của những ngày gian khổ năm xưa.Hoàng Dũng vẫn là người bạn mà tôi thán phục nhất,ngày anh nhận được tin vui thi vào đại học (mà khi ấy đường vào đại học rất gian nan ) ,cũng là ngày anh nhận được thêm cái giấy báo trúng tuyển nghĩa vụ quân sự.Cái tin vui đi cùng với cái tin buồn (lúc ấy chiến tranh biên giới Tây Nam cũng đang sắp sửa nổ ra).Rời quân ngũ anh về học tiếp tục và nhờ những nỗ lực của bản thân mà anh đạt được sự thành công trong xã hội như ngày nay.Anh có hai cô con gái cũng giỏi giang như bố.
Năm nay họp mặt tại nhà Hoàng Dũng còn có thêm Lê Như Trầm ở Canada về VN ăn Tết.Tôi và Trầm học chung với nhau lớp 7-6 niên khóa 70-71.Tôi có lỗi với Trầm vì hôm Trầm về VN ,ngày hôm sau Trầm có điện hỏi thăm và rủ tôi ra họp mặt với anh em,nhưng làm biếng nên tôi không ra. Mãi 10 ngày sau,tình cờ điện cho Trầm thì nó đang ngồi uống cà phê với Minh Sơn ở khu Nguyễn Du,nó nói tôi ra với nó,mặc dù không có xe tôi đáp xe ôm lên gặp bạn,gặp nhau cũng chỉ chừng 20 phút thì chia tay,tôi chợt nghĩ ra rằng tôi đi xe ôm hết 120.000 đồng chỉ để uống có li cà phê 20.000 đồng, và gặp bạn bè chỉ có 20 phút ,mặc dù Lê Như Trầm đế thêm : “ Mày cứ đi ..Taxi lên đây tao trả tiền xe cho “.Nghĩ lại thật là trớ trêu nhưng lại vui vì phải 40 năm sau mới thấy mặt Trầm.
Tôi nhìn ông chủ quán Phở Liên nổi tiếng ở Canada trong cách ăn mặc thật bình dân.Một Trầm ngày xưa đen như...trầm,thì nay trắng trẻo và cao ráo,tuy có hơi mi-nhon một chút,lại còn bày đặt để hàm râu quai nón vừa cạo cho giống…Xuân Việt.
Anh em đang cụng li vui vẻ ( có cả li Coca cạnh những li bia nữa)thì siêu.. tóc bạc Lý Quới tới.Thấy cô em vợ của Hoàng Dũng thì ông siêu..tóc bạc ,nhanh nhẹn và tỉnh như Tây bèn ôm chặt cô ấy hai cái,lại còn tuyên bố rằng : “ Ôm hai bên cho nó cân bằng ?”.Trước những cặp mắt ngưỡng mộ và thèm thuồng của anh em,tôi đế thêm với Hoàng Dũng:
- Chời ơi đồ quỉ sứ! Thằng này quá lắm,em vợ mày mà nó ôm trong khi mày lại không được.
Hoàng Dũng cười ha hả :
- May cho mày hôm nay trong nhà tao,chứ ở ngoài đường thì tao giết mày chết,nghe cu?.
Tới phiên anh giáo Đình Dũng,với cái giọng nhừa nhựa như danh hề Thanh Hoài,anh nói rằng hôm bữa đi coi bói với bu nhà,tới chùa anh không cần phải cầu nguyện chi hết,vì bu nó cầu cho cả anh luôn.Trong khi bu Trịnh Lương lại thúc dục :” Kìa ! sao anh không vào cầu nguyện đi”. Lúc ra về bu giáo Dũng có mua một tờ bói năm nay cho cái tuổi Mậu Tuất.Thế là giáo Dũng vừa đọc cho mấy “ con chó” đang ngồi nghe,vừa diễn giải thật là tếu,đại khái là năm nay các anh “ Chiens” tiền bạc thì có ra có vô,tiền hung hậu kiết,về sau có tậu thêm đất đai và hứng khởi nhất là các anh năm nay rất đào hoa,nghe tới đây anh nào anh nấy mặt mày hớn hở và la thật lớn : DZÔ.. Ô… Ô.
Hứng chí giáo Đình Dũng kể chuyện:
“ Một bữa đi nhậu về,làm bộ như xỉn quắc cần câu đi liêu xiêu vào nhà,chợt thấy bu nó đang đứng thế là giáo ta nhào vô chơi liền 2 cái bạt tai,đá bồi thêm một đá vào mông (giáo ta kể rằng sướng gì đâu á,vì đâu phải có dịp đánh vợ đâu,bình thường sợ thấy mẹ luôn),bu nó chưa kịp ngạc nhiên thì giáo ta chỉ vào mặt mà hét rằng:
- Cô kia cô ở đâu mà vào nhà ..tao,cô có biết trên đời này ..tao chỉ yêu có một con vợ duy nhất của..tao mà thôi,cô cút ngay.
Chỉ có một chiêu thế thôi mà sáng hôm sau,giáo Dũng nhà ta được vợ âu yếm vừa liếc mắt yêu ,vừa chiên cho 2 quả trứng ốp la ăn mệt nghỉ đến cả tuần luôn.Xin các hội viên Hội Sơ Vơ Taberd chịu khó nghiên cứu và áp dụng chiêu tuyệt vời này của giáo Đình Dũng.
Một lúc sau giáo Nguyên mới tới,bèn lôi cái laptop ra để cho anh em chơi skyper với Huy Thailand.Cái cảnh ngồi nhậu với Huy Thailand qua cái PC chắc chỉ có tại nhà Hoàng Dũng,anh em nói với Huy Thailand rằng :” mày nhìn thấy thằng nào và nói đúng tên nó thì thằng đó phải chơi một li “. Thế là cái laptop có hình ông Huy Thailand được đặt trên cái ghế xoay qua xoay lại,đẩy tới đẩy lui để “nhận diện quê hương” các gương mặt của các ông nội.
Khi vợ chồng Kiến Phong đến thì cũng là lúc mấy ông ca sỡi Taberd đang cất tiếng “oanh ràng”.Năm nay không hiểu ông Thành Hiếu có tâm sự gì vui mà ông cũng góp mặt chơi một bài “Yêu Một Mình” mới là lạ?.Về đến nhà thì Trầm có điện thoại từ giã tôi,thật là một thứ tình bạn và mùa Xuân thật vui vẻ.Trầm ơi! Tao cám ơn cái tình cảm của mày dành cho tao.
Sáng mùng 5 ,tôi,Tường và Ngọc Lâm đến nhà chúc tết cô Như,cô vừa mới té xe trong năm,nhưng may không sao.Cô nói có Nguyễn Quân tới thăm cô và Đặng Sĩ Bình điện về hỏi thăm.Tụi tôi chở cô đi thăm hai cô Diệu Minh,Diệu Liên.Hai cô vẫn khỏe và còn nghịch ngợm gọi cu Tường là cái thằng Loăng Quăng ( vì nó hay lăng xăng chạy tới chạy lui đến thăm cô).Thấy các cô vui lắm vì có học trò lại thăm cô,ngồi cứ ôn lại chuyện xưa mà cười.Rời nhà hai cô tụi tôi lại thăm nhà thầy Tiếng gần đấy,thầy không được khỏe vì đau cột sống lưng,nên khi tụi tôi mời thầy đi thăm frère Martial thì thầy không đi được.
Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Như Trầm khi nói với tôi rằng: Thầy Cô cũng thuộc diện ưu tiên nằm trong cái Quỹ Tương Trợ Taberd 76.Bởi vì đa số thầy cô cũng đã cao tuổi và hay bị bệnh tật thường xuyên.
Địa điểm cuối cùng là tới nhà frère Martial,lần này tôi nhận thấy tinh thần của frère rất vui và frère cũng khỏe mạnh.Frère nói có Bá Cảnh và Minh Sơn lại thăm frère hôm qua,và rất đông các học trò Taberd 73,74,75,76 lại chúc tết nên frère rất là hạnh phúc.Khi biết cô Như có dạy học tại Taberd khi xưa,frère mới tâm sự rằng :
- Vì là trường dòng nên khi tuyển các cô giáo , các frère bề trên rất cân nhắc.Ngay bản thân frère khi phải nghe mỗi lần các cô xưng hô là anh em thì frère rất ngại,nhưng vì thấy các cô dạy rất tốt nên nhà trường mới mời thêm các cô cho những lớp 6,7.Nhưng chỉ đến đây thôi,còn từ lớp 8 trở lên thì không có bóng dáng một cô nào,vì tới đây thì tụi học trò đã bắt đầu trổ mã và sợ chúng hay ngồi mơ màng.
Tôi nói ở Taberd có 2 ông Mạc,một ông Mạc hiền,một ông Mạc dữ.Quay qua thấy Ngọc Lâm ngồi dạng chân ra frère liền nói :
- Ngày xưa cậu mà ngồi cái kiểu này là chết với frère liền.
Rồi frère kể chuyện ngày xưa khi rời trường để về nhà,với cương vị một phụ tá Hiệu Trưởng,frère có thể mang theo nhiều vật dụng của trường,nhưng frère chỉ mang có một cuốn Kỉ Yếu niên khóa 73-74 cuối cùng của trường Taberd mà thôi,và cũng nhờ thế mà frère có thể nhớ lại những gì về ngôi trường mà bao nhiêu năm frère đã từng phục vụ.
Mừng cho frère là nhân dịp Tết các học trò xưa đến thăm frère đông và vui hơn,có một điều frère cũng mong muốn là một ngày nào đó tụi tôi sẽ đến nhà frère,cùng mở một cuộc họp mặt các thầy cô nho nhỏ ngay tại nhà của frère.
Cũng giống như lời mong muốn của cô Như,cô cũng muốn thầy cô và học trò cùng họp mặt chung vui tại nhà cô vào một dịp nào đó.Đây là hai điều mong muốn mà các ông nội Taberd ở VN có thể làm được và làm rất tốt,mục đích là làm cho tinh thần các thầy cô và học trò đẹp như một mùa Xuân 2011.
Vũ Văn Chính,Sài Gòn mùng 5 Tết Tân Mão 2011.