# 2813
06 tháng 02, 2011 07:53 Vũ Văn Chính viết
Chủ đề đã đóng
Sài Gòn & Những Cái Tết Xưa ( 4 )
Năm 88 tôi có mua một chiếc Honda PC để đi làm,vì chiếc xe loại này ít hao xăng,vả lại nó vừa cái túi tiền eo hẹp của tôi.Chỉ khổ một điều là nó hay dở chứng bất tử mà không báo trước,biết cái tính nết ương ngạnh của nó,nên chiều 30 tết tôi lo o bế nó rồi,đổ xăng đầy bình,vỏ ruột ngon lành,quan trọng là đạp một cái là nó nổ nghe ngon lành quá.Đầu năm đi xuất hành là phải cho ngon lành,không thôi là rông cả năm.Yên chí nên tôi đánh một giấc ngon lành cho tới khi vợ gọi dậy.
Khua 2 thằng con dậy,mặc áo quần cho nó để về chúc tết nội ngoại.Đứa lớn tôi cho ngồi trên cái ghế được gắn vào đằng trước xe,đứa sau còn bồng trên tay nên vợ tôi đang ẵm.Đúng vào cái lúc hăm hở để xuất hành thì cái xe mắc dịch nó trở chứng đếch thèm nổ mới chết chứ,móc Bugie ra cạo mà nó vẫn không nổ,nãy giờ đạp muốn rụng chân rồi.Tức mình tôi vừa đẩy vừa bấm cái” air “ ,chạy lên chạy xuống trên con đường nhỏ gần chục vòng thì nó mới chịu “Sủa”.Quần áo nhễ nhại mồ hôi tôi thở không ra luôn.
Hồi ấy theo cái lệ là mồng 2 ,vợ chồng tôi phải về chúc tết bà già vợ và mấy ông anh vợ.Cơm nước xong xuôi là 3 ông anh vợ gầy sòng binh xập xám cho vui,tôi và thằng em vợ vì yếu vốn nên góp chung lại một tụ.Có lần tôi và thằng em vợ hên quá,hốt của ông anh vợ một mớ,thấy ổng đứng dậy mở cốp chiếc xe Sprint lấy ra một cọc tiền,hai anh em nhìn nhau mà thấy thèm thuồng,ngầm bảo nhau ráng hốt của ổng thêm một mớ nữa mới đã.Thế mà ỗng lên bài lại mới là tài,kết thúc sòng bài thì tôi và thằng em vợ nhẵn túi,không còn lấy một xu,năm đó tôi ăn cái tết buồn.
Cũng có khi hên như cái tết mà tụi tôi tới thăm vợ chồng cô bạn của vợ tôi mới ở Mỹ về.Chiều mồng 1 Tết lại nhà thăm và chúc tết vợ chồng cô bạn,hai vợ chồng nằng nặc năn nỉ vợ chồng tôi ở lại chơi bài cào cho vui,vì nhà buồn quá không có gì để giải trí.Tôi ngần ngừ không muốn vì trong túi có một ít tiền để dằn túi lì xì tụi nhỏ,nếu xui chỉ cần hai ván thua là tôi nhẵn túi.Thấy bạn năn nỉ quá nên tôi đánh liều chơi,cả nhà cô bạn Việt Kiều gồm ông già,mấy đứa em và mấy đứa cháu gầy sòng.
Tôi hên nên chơi mấy ván đều thắng,tới phiên tôi làm cái 3 lần thì hốt cả làng 3 lần,nóng máu bà con đang chơi nho nhỏ cho vui bèn ăn thua đủ đặt những tụ tiền lớn,hầu mong để gỡ gạc phần nào.Tôi càng chơi càng thắng,nên bà con bắt làm cái luôn.Tới khi tan sòng thì 2 cái túi quần của tôi căng phồng.Mừng nhất là bà xã tôi,vì lỡ mời vợ chồng cô bạn ở Mỹ,và thằng bạn tôi ở Úc về,ăn cơm ngày mồng 2 Tết và đang lo sợ thiếu tiền.Nay thấy tôi ăn bài và đếm được tới 3 triệu đồng thế là hết lo,năm ấy tôi ăn cái tết vui vẻ họp mặt với bạn bè.Nhưng buồn thay đầu năm vui bao nhiêu thì cuối năm buồn bấy nhiêu và không ăn cái tết được vì bà già vợ mất vào cuối tháng 12 năm 98.
Vào những đêm giao thừa những nhà bên Phật họ thường đốt nhang nghi ngút khói.Có cái Tết của năm 89,khu nhà tôi là một khu dân cư đông đúc,nhà nhà san sát nhau và dễ cháy.Tôi còn nhớ cái đêm giao thừa ấy,khi vừa kéo nhau ra đường xem đốt pháo mà bà con kéo nhau ra đông lắm,mấy đứa nhỏ trong nhà tôi như thường lệ vẫn êm ả ngủ say sưa.Tiếng pháo đì đùng nổ dai dẳng đến cả mấy tiếng đồng hồ,khói bay đầy đường khét lẹt,phải đến gần 2 giờ sáng của mồng 1 mới chấm dứt,ai nấy kéo nhau vào nhà đóng kín cửa để đánh một giấc ngon lành.
Nếu ai mà tưởng tượng ra cái cảnh của tôi đêm đó,khi tôi đang mới vừa thăng đường thì bỗng nghe những tiếng chân chạy rầm rập và tiếng la : “Cháy ! Cháy nhà bà con ơi”,thì sẽ thấy nỗi sợ kinh khủng như thế nào,tôi luống cuống mãi mới mở được cánh cửa nhà mà trong lúc hốt hoảng tôi mở hoài mà không được.Cái nhà cách nhà tôi một căn,rồi tới con hẻm nhỏ rộng độ 1m ngang,nó bùng cháy dữ dội,dù cách một con hẻm nhỏ nhưng tôi sợ hết hồn, vì lỡ gặp gió to mà nó liếm sang cái nhà kế bên nhà tôi thì toi mạng.Đầu năm đầu tháng mà lỡ cháy nhà thì sống sao cho nổi chứ.
Đa số nhà thì gác gỗ lợp tôn,đêm giao thừa thì họ cúng ông bà nên nhà nào trên bàn thờ cũng nhang khói nghi ngút,nhất là đêm giao thừa.Tới chừng thức khuya đón giao thừa mệt mỏi đi ngủ quên dụi bớt cái đựng tàn nhang,thế là lửa liếm vào chân những cây nhang và “chơi” luôn cái bàn thờ thấp bằng gỗ phía bên trên .Thế là cháy nhà thôi.
Thế là lôi vợ con tôi ra khỏi nhà xong,tôi cùng với mọi người lao vào chữa cháy,điện đuốc thì cúp tối thui vì sợ điện giật.Bất kể thứ nước gì xài được là bà con đem ra xài ,ngày ấy làm gì có nước sông Đồng Nai,toàn là xài nước bị phèn ở cái giếng công cộng.Muốn có nước sạch để dùng nấu ăn thì phải thuê người gánh tới tận nhà.Đang hăng hái dập tắt lửa thì tôi bị nguyên một cái nồi cơm heo lõng bõng nước, của cái thằng cà chớn nào đó nó nhanh nhẩu hất nguyên nồi cơm heo vào người mình.
Cuối cùng lửa cũng được dập tắt, chỉ bị cháy cái gác gỗ cũng đỡ,thế mà trong lúc cháy ,bà chủ nhà cuống cuồng nên loay hoay bưng cái dàn máy Ampli và cái TV ra trước. Còn cái tủ quần áo với mấy thứ lỉnh kỉnh còn để nguyên xi trong nhà.Phải nói là cũng nhờ cái xóm đông đúc có nhiều thằng thanh niên nhanh nhẹn,và may là do Tết nên tụi nó đa số thức khuya gầy sòng đánh bài,khi nghe hô “Cháy “ là có mặt ngay tại “chiến trường đỏ lửa”.Báo hại ! sau khi mọi chuyện đã êm đẹp thì cả xóm không ai dám ngủ,cứ nằm trằn trọc cho tới sáng.Còn tôi thì vẫn nghe phảng phất cái mùi của thùng cơm heo đâu đây.
Trời ơi ! đầu năm bị cái nồi nước cơm heo hôi rình tưới lên người làm tôi lo lắng,không biết năm nay làm ăn có hên hay xui đây.Thế mà năm đó lại là năm tốt đẹp nhất của tôi.Tôi kiếm đủ tiền để mua chiếc xe Honda Dame cũ,thay cho chiếc PC cà rịch cà tang lại hay khó chịu dở chứng nhõng nhẽo. Chưa kịp mừng khi vừa thoát nạn “thằng “ PC thì lại gặp “thằng”Honda Dame mặc dù thằng này có đỡ hơn thằng kia.Nghe lời cái thằng sửa xe đầy kinh nghiệm ở gần nhà nó chỉ cho tôi,Honda mà dở chứng thì là tại hai “em” Xăng và Lửa,chỉ cần” khám kĩ thân thể “ 2 em này là lòi ra bệnh ngay.
Ngày ấy đã có những xe đời mới gọi là xe Honda Cub 78,79,81.Mới cáu cạnh cũng có mà hàng xài rồi cũng có,tất cả đều xài bộ lửa bằng điện từ IC nên không sợ mưa sợ gió như cái thằng Dame xấu xí.Nhưng tôi đâu có đủ tiền để mua ,nên đành xài đỡ cái thằng Dame vậy,chỉ cần kĩ càng khi rửa xe đừng có xịt túi bụi là thế nào nó cũng nằm ăn vạ,vì nó còn xài bộ đánh điện bằng vít lửa.Lâu ngày cái vít lửa lỗi thời hết cách để thay thế vì hàng không còn sản xuất,thay vào nó là cái “em” IC nó tân tiến và gọn gàng vô cùng.Vì không có hàng nên cái vít lửa được tái chế bằng cái phát minh ở khu bên hông Chợ Lớn,mà ngày ấy cái chợ bán hàng phụ tùng xe gắn máy ở khu Nguyễn Công Trứ quận 1,hay cái chợ Tân Thành ở quận 11.
( Trích Chương : Sài Gòn & Tết )
Vũ Văn Chính,Sài gòn Tết Tân Mão 2011.