Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Văn thơ
Chủ đề: 
NGƯỜI ĐƯA ĐÒ NĂM ẤY (2)
  PreviousNext
# 6579
  04 tháng 12, 2013 21:37  Nguyễn Anh Tuấn viết

Tuấn sưu tập được bài viết này, xin gửi anh em.

Anh Tuấn

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ… NĂM ẤY (2)


Bài học có thể nói để đời cho tôi là ngày tôi học thư pháp. Các anh chị phải lên giảng đường,  một mình tôi với thầy. Hôm đó thầy dạy cho tôi viết chữ Tâm bằng kim tuyến. Thầy bảo rằng con là giáo viên tương lai nên cần đặt chữ “Tâm” lên trên hết. Một cô giáo không thể hoàn thành tốt công việc của mình nếu không có chữ ấy. Thầy bảo khi con viết chữ phải chú ý chọn màu sắc sao cho ý nghĩa. Thầy chọn cho con tờ giấy màu đen với ý nghĩa một xã hội với những cám dỗ đen tối đang bủa vây: tiền bạc, danh vọng, địa vị… Nhưng con vẫn phải sáng lấp lánh như những viên kim tuyến màu hồng trên phông nền đen tối ấy. Con gái hãy nhớ: chữ “Tâm” phải ở trên hết và tỏa sáng chứ đừng để màu đen kia vùi lấp nhé con ! Ôi ! Thầy đáng kính của con ! Từng lời, từng chữ như in, khắc, chạm sâu vào tâm trí con. Mỗi lời thầy dạy, là những giây phút con như được “đốn ngộ” thêm nhiều điều. Hành trang con bước vào đời sẽ là kiến thức con học được trên giảng đường và chữ “Tâm” kia của thầy.

Ba năm còn lại tôi sống bên thầy như người cha thứ hai của mình. Tình thương yêu, kính trọng ngày càng lớn dần. Hai thầy trò vẫn thường tâm sự về nhiều chuyện. Những lúc tôi bí chuyện nào thì thầy là người hướng dẫn. Cách giải quyết của thầy đơn giản nhưng vẹn nghĩa đôi đường. Có cái bánh mì, thầy cũng chia đôi cho tôi một nửa. Một tấm hình bé bằng hai ngón tay có câu danh ngôn cũng khiến tôi sung sướng lắm. Thỉnh thoảng buổi sáng, tôi mua cho thầy một hộp xôi chỉ mấy ngàn thôi nhưng sao chan chứa yêu thương.

“Thầy à ! Con cảm thấy mình như trẻ thơ trong sự chăm sóc của cha mẹ. Con vui khi được nhận bánh kẹo, quà sinh nhật, cũng giận dỗi thầy khi thầy có vẻ thương anh chị nào đó hơn em út. Thầy chỉ mỉm cười và đánh ghita cho con nghe”. Tôi mê nhất là cái món này dù mình chẳng biết đánh hay hiểu chút nhạc gì về nó. ( Có lần tôi kết bạn với một anh chàng trên facebook chỉ vì avatar là hình chàng ấy đang đánh đàn ghita ).

Nghe xong là “con gái” hết giận, lại làm nũng như trước. Nhưng ý nghĩa nhất với tôi là những ngày đi làm từ thiện cùng thầy. Chúng tôi qua Cồn Hến tổ chức vui Trung thu cho các em nhỏ, đi phát quà Giáng Sinh cho các em mồ côi và khuyết tật ở trung tâm Nguyệt Biều… “Hạnh phúc thật sự là khi mình biết yêu thương và chia sẻ con gái à”, lời thầy đã nhắc tôi như thế. Mấy mùa hè, tôi đi tình nguyện trong nhóm của thầy: đến Lăng Cô, ra Quảng Trị rồi vào Nha Trang. Quãng đời sinh viên của tôi thêm ý nghĩa là nhờ vậy.

Rồi cái ngày hạnh phúc nhất của đời sinh viên cũng tới. Tôi xúc động cầm trên tay tấm bằng đỏ – thành quả của bốn năm miệt mài đèn sách. Nhưng tôi bỗng nhận ra mình sắp phải rời xa thầy, rời xa người cha thương yêu đã bên cạnh tôi mấy năm qua.

Ngày rời xa Huế, tôi tặng thầy cái áo với lời cám ơn sâu sắc. Thầy nhận xong rồi nói nhẹ nhàng: “Quà của con gái thầy nhận, nhưng con đừng buồn nhé ! Thầy có đủ áo để mặc là tốt lắm rồi. Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn dùng được. Áo con tặng thầy sẽ giành làm quà cho những người nghèo con nhé !” Nghe lời thầy, tôi nghẹn ngào và khóc. Khóc không phải vì thầy không dùng món quà tôi tặng nhưng vì con người thầy chỉ biết nghĩ đến người khác. Một đời thầy hi sinh vì học trò thân yêu, thầy cho mà không nghĩ được đáp lại. Chiếc áo thầy mặc đã bạc màu, đôi dép kia đã sờn quai và mòn đế, thế mà thầy vẫn giành cái mới cho những người kém may mắn hơn mình. Cách sống giản dị, khó nghèo của thầy làm thay đổi lối sống của con rất nhiều.

Thương sao mái tóc thầy ngả màu trước tuổi vì suy nghĩ nhiều cho học trò thân yêu. Thầy vẫn hay nói đùa với chúng con “Thầy phải nhỏ lại để các con được lớn lên” ! Thầy ơi ! Con cũng muốn một ngày không xa có thể nói được câu đó với học sinh yêu dấu của mình. Thầy là “anh hùng Núp” của chúng con, giống như anh hùng Núp trong tiểu thuyết của Nguyên Ngọc. Nhưng cái quan trọng nơi từ “Núp” mà chúng con thường vẫn gọi là sự khiêm tốn. Thầy luôn ẩn mình khỏi đám đông, tránh khỏi những lời ca ngợi hay tán dương. Thầy nâng chúng con lên, còn mình thì thu nhỏ lại.

Những lời trên làm sao con nói hết về người thầy đáng kính của con – ông giáo nghèo một đời vì học trò thân yêu. Thầy à, con chỉ biết gửi tới thầy hai chữ TRI ÂN với trọn tấm lòng biết ơn và yêu mến !

Cám ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp thầy, được làm “con gái” của thầy ! Huế đẹp trong tôi bởi là nơi đã chôn dấu bao kỉ niệm, gắn bó một thời sinh viên đầy ý nghĩa; đó là chốn hẹn hò của mối tình đầu lãng mạn; là nơi lang thang, thủ thỉ dưới ánh trăng cùng bạn bè trên cầu Tràng Tiền… Nhưng Huế đẹp nhất vẫn là ông giáo nghèo kính yêu của con !

Vâng, thầy chính là một tu sĩ, một Frère của dòng Lasan mà con thật hạnh phúc vì được nhận món quà vô giá mà Chúa gửi tặng !

HOA HỒNG NHỎ, www.lamhong.org