Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
Poster
  Tổng số bài: 21
Trang: 1 / 2       Qua trang:  
# 8063
  10 tháng 08, 2015 07:31   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Ngày trước khu ăn uống trước Bưu điện Sài Gòn không một ông học sinh Taberd (*) nào không biết. Bởi đơn giản là trường Taberd nằm trên đường Nguyễn Du bên hông Bưu điện, chỉ vài bước chân là đã tới khu vực ăn uống nằm trên vỉa hè rộng ở hai bên lối vào Bưu điện....
Thân mời các bạn đọc tiếp: 
http://madeinsaigon.vn/bai-viet/ke-ve-goc-pho-am-thuc-buu-dien-sai-gon-1436640729076.html

# 8062
  10 tháng 08, 2015 07:25   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Cám ơn các bạn trong Ban Đại Diện đã gửi học bổng (5.000.000đ)cho con  mình là cháu Nguyễn Thiên Ân, học sinh lớp 6 Nk 2015 - 2016 qua anh Phạm Đình Nguyên.
Mình nghĩ nếu như các bạn gửi kèm theo lá thư khuyến khích hay thư ngỏ gì đó, với những lời nhắn nhủ với các cháu thì có lẽ hay hơn.
Thân ái.

Nguyễn Anh Tuấn

# 7850
  07 tháng 04, 2015 20:57   Chúc mừng / Phân ưu / Nhắn tin / Hỏi đáp - Nguyễn Anh Tuấn trả lời:
Chủ đề:

Xin chi buồn cùng Dũng và gia đình.

Tuấn
# 7821
  04 tháng 04, 2015 03:09   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Thân chúc các bạn và gia đình được vui hưởng ơn Bình an của 

Chúa Phục Sinh


NIỀM VUI SỐNG LẠI

Ngày 5-8-2010, bất ngờ hầm mỏ San Jose ở phía bắc nước Chilê bị sập. 33 người thợ mỏ đang làm việc bị mắc kẹt dưới lòng đất ở độ sâu khoảng 700m. Nhiều người nghĩ rằng chắc họ không thể sống sót. Nhưng vào ngày 22-8, tức 17 ngày sau đó, khi đội cứu hộ khoan mũi khoan chạm xuống độ sâu nơi những người thợ mỏ đang bị kẹt thì bất ngờ họ nghe tiếng gõ ở đầu một mũi khoan. Sau đó, các nhân viên rút mũi khoan lên và nhận được tờ giấy ghi hàng chữ: “33 thợ mỏ chúng tôi dưới này đều còn sống”. Đó là chuyện rất lạ lùng. Thế là lực lượng cứu hộ quyết tâm làm việc ngày đêm, không biết mệt. Họ được sự ủng hộ và động viên của rất nhiều người.

- Anh Jimmy Sanchez, 19 tuổi, người trẻ tuổi nhất trong nhóm thợ mỏ đã viết một bức thư gửi cho những người trên mặt đất. Anh tin tưởng như sau: “Ở đây chúng tôi có 34 người, vì Thiên Chúa chẳng bao giờ bỏ rơi chúng tôi”.

- Còn Tổng thống Chilê, Sebastian Pinera, thì phát biểu: “Ơn Chúa, trong vài ngày tới đất nước Chilê sẽ sống trong niềm hân hoan. Chúng tôi muốn nhìn thấy những thợ mỏ xuất hiện từ dưới lòng đất rồi ôm vợ con và ôm cha mẹ của họ”.

Và điều kỳ diệu đã xảy ra: vào ngày 14-10, tức sau 69 ngày bị mắc kẹt, 33 anh thợ mỏ đã được cứu thoát. Khi từng người họ được đưa lên mặt đất, nhiều người trên thế giới, cách riêng người dân Chilê, đặc biệt là những người thân của họ, ai nấy đều xúc động và vui mừng. Xúc động vì được gặp lại những người thân yêu. Vui mừng vì họ còn sống. Các Đức Giám mục Chilê gọi sự kiện này là “một ngày lễ Phục Sinh” trên đất nước Chilê.

Chúng ta vừa trải qua Tam Nhật Thánh. Có thể nói chúng ta vừa trải qua những ngày buồn, những ngày tang tóc. Buồn vì Chúa Giêsu bị phản bội, bị bắt, đánh đòn, đội mão gai, vác thập giá, bị đóng đinh trên Thập giá. Tang tóc vì Chúa Giêsu đã chết tức tưởi trên Thập giá. Nhưng có một điều bất ngờ, một điều kỳ diệu: Chúa Giêsu đã sống lại. Sự kiện Chúa Giêsu Phục Sinh không chỉ đem lại niềm vui cho các Tông đồ, cho những người thân của Người, mà còn đem lại niềm vui cho tất cả nhân loại, cho tất cả chúng sinh. Việc Chúa Giêsu sống lại là “một ngày đại lễ” cho tất cả mọi người. Lễ Phục Sinh là lễ quan trọng nhất trong Năm Phụng vu. Lễ Phục Sinh là lễ của niềm hân hoan và vui mừng. Vì thế, trong suốt Mùa này, Giáo Hội mời gọi mỗi người tín hữu hãy loại bỏ sợ hãi và không ngừng hát lên bài ca Allêluia. Loại bỏ sợ hãi là điều không dễ làm. Nhưng nếu làm được, chúng ta sẽ tránh xa nỗi buồn thập giá và đến gần sự tuyệt vời của ngôi mộ trống.

ALLELUIA

# 7671
  09 tháng 03, 2015 01:57   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Xin chia sẻ với các bạn vài ý tưởng trên poster của Dòng Thánh Phaolô (Nhà Trắng) Saigon.

12 điều có thể và không thể, thường thấy trong cuộc sống hôm nay

 

 

1.     Người ta có thể dừng xe lại khá lâu chỉ để xem một vụ tai nạn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dừng xe khi đồng hồ giao thông vẫn đang báo đèn đỏ ở những giây cuối cùng…

2. Người ta có thể ngay lập tức kỷ luật và trừ lương nhân viên, thậm chí đuổi việc vì mắc lỗi gây thiệt hại không lớn lắm, nhưng lại thật khó làm thế với lãnh đạo cho dù họ gây thiệt hại lớn hơn nhiều…

3. Người ta có thể nhậu nhẹt với bạn bè hàng giờ, nhưng lại không ...đủ kiên nhẫn và sẽ phát cáu nếu một trang web không mở được sau 10 giây…

4. Người ta có thể ngồi cả buổi với người yêu tâm sự mọi chuyện, rồi an ủi, sẻ chia… nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nghe bố nói trọn câu: Dạo này bố thấy hơi mệt, khó thở và tức ngực lắm, hôm nào con rảnh đưa bố đi khám nhé…

5. Người ta có thể sẵn sàng “bo” cho một “chân dài” nào đó với số tiền không nhỏ, nhưng lại không thể cho bà lão ăn xin số tiền chỉ bằng 1/50 số tiền đó…

6. Người ta có thể gọi điện tâm sự với người yêu hàng ngày đến mấy chục phút, nhưng gọi cho bố mẹ thì họa hoằn lắm, và thời gian thì chưa bằng 1/10 so với khi gọi cho người yêu…

7. Người ta có thể mua cái váy tiền triệu và bao nhiêu đồ dùng đắt tiền nhưng không thể cho cô bé ôsin cái áo cũ đã lỗi mốt nhét trong góc tủ của mình…

8. Người ta có thể nghếch chân lên tận mặt cậu bé đánh giày chỉ vì đã bỏ ra 5.000 đồng để cậu bé hì hụi dưới chân mình và họ không thể biết rằng cậu bé đang mừng thầm vì trưa nay không phải nhịn đói…

9. Người ta có thể nhậu một bữa hết cả vài triệu, nhưng khi ra về, họ không quên mặc cả với bác xe ôm đến từng nghìn lẻ…

10. Người ta có thể mua lại cả một cái nhà xuất bản, nhưng lại không thể mua một cuốn sách.
11. Người ta có thể ngồi xe hơi sang trọng đến thăm làng trẻ mồ côi, nhưng lại không biết trưa nay bữa của các em có những gì.

12. Người ta có thể hô hào rất hoành tráng trên truyền hình về chuyện chống kỳ thị với những người nhiễm AIDS, nhưng lại không dám cầm tay động viên một bệnh nhân AIDS trong bệnh viện.

# 7670
  09 tháng 03, 2015 01:54   Thông báo - Nguyễn Anh Tuấn trả lời:
Chủ đề:

# 7665
  08 tháng 03, 2015 13:19   Đặng Vinh trả lời:

Xin chia buồn cùng bạn Lê Thiện Phước và tang quyến.
Nguyễn Anh Tuấn
# 7570
  23 tháng 02, 2015 04:50   Chúc mừng / Phân ưu / Nhắn tin / Hỏi đáp - Nguyễn Anh Tuấn trả lời:
Chủ đề:

Xin chia buồn cùng Hữu Phước và tang quyến, cầu xin hương hồn được vào chốn nghỉ yên muôn đời.
# 7447
  22 tháng 12, 2014 02:22   Chúc mừng / Phân ưu / Nhắn tin / Hỏi đáp - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Thân chúc các bạn một mùa Giáng Sinh ấm áp, vui tươi, thánh thiện và một Năm mới tràn đầy sức khỏe và hy vọng.
Nguyễn Anh Tuấn
# 6728
  27 tháng 01, 2014 00:59   Thông báo - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:


 "Tôi thờ lạy trong mọi sự thánh ý Chúa đối với tôi"

(Thánh Gioan La San)

TRONG NIỀM TIN VÀO CHÚA KITÔ PHỤC SINH

Tỉnh Dòng La San Việt Nam  Kính Báo
Sư huynh 
ANTÔN HOÀNG GIA QUẢNG
LUCIEN LỰU


Sinh ngày 17/01/1926

Tại Yên Hưng, Quảng Ninh

Khấn Trọn ngày 01/09/1951

Đã được Chúa gọi về vào lúc 3:00 ngày Chúa nhật 26/01/2014

Hưởng thọ 88 tuổi

Nghi thức Tẩn liệm vào lúc 18:15 ngày Chúa nhật 26/01/2014

Thánh lễ An táng sẽ được cử hành vào lúc 8:30 ngày thứ Ba 28/01/2014

Tại Nguyện đường La San Mai Thôn

970 Bình Quới (XVNT cũ), P. 28, Bình Thạnh, Tp. HCM

Sau thánh lễ sẽ di hài về mai táng tại nghĩa trang Mai Thôn.

 

Kính xin quý linh mục, tu sĩ, anh chị em trong gia đình La San
và toàn thể thân hữu hiệp dâng cầu nguyện 
cho linh hồn Sư huynh Lucien được sớm hưởng nhan thánh Chúa.


Sư huynh Phêrô Nguyễn Văn Phát

        Giám Tỉnh            

VÀI NÉT VỀ SỨ VỤ

Sư huynh Antôn Hoàng Gia Quảng, Lucien Lựu
Sinh ngày: 17.01.1926
Lãnh Áo Dòng: 01.02.1944
Khấn lần đầu: 02.02.1945
Khấn trọn: 01.09.1951

Sư huynh Lucien Hoàng Gia Quảng là cựu Giám Tỉnh Tỉnh Dòng La San Việt Nam trong giai đoạn khó khăn nhất của Lịch Sử Tỉnh Dòng. 

01.01.1972 - 01.01.1975: Phụ Tá Giám Tỉnh Tỉnh Dòng La San Việt Nam 
11.01.1975 - 13.05.1987: Giám Tỉnh Tỉnh Dòng La San Việt Nam 

08.05.1951 - 16.03.2003: Cố vấn Tỉnh Dòng La San Việt Nam

Chi tiết tiểu sử: mời download để xem TIỂU SỬ SH. LUCIEN QUẢNG

Các Sư huynh trong Tỉnh Dòng vô cùng biết ơn Sư huynh đã sống giữa Anh Em như một người phục vụ. Sư huynh đã phục vụ Tỉnh Dòng trong vai trò người lãnh đạo Tỉnh Dòng trong giai đoạn khó khăn nhất của lịch sử. 

Nguyện xin Thiên Chúa, Mẹ Maria, Thánh Cả Giuse, thánh Gioan La San cùng toàn thể các Thánh và Chân Phước La San cầu thay nguyện giúp cho Sư huynh trước Tòa Chúa và đón Sư huynh vào gia đình La San Thiên Quốc.

# 6665
  01 tháng 01, 2014 16:28   Chúc mừng / Phân ưu / Nhắn tin / Hỏi đáp - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Thân gửi các bạn, bài viết và hình ảnh thánh lễ an táng người bạn thân yêu của dân Be chúng mình.

http://www.flickr.com/photos/vietcatholic/11670426015/in/set-72157639238440155/lightbox/

http://vietcatholic.com/News/Html/119937.htm

Anh Tuấn
# 6627
  21 tháng 12, 2013 00:34   Chúc mừng / Phân ưu / Nhắn tin / Hỏi đáp - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Lễ Giáng Sinh 2013 và Năm mới 2014 đã gần kề,
Thân chúc các bạn luôn Bình an, Hạnh phúc và May mắn trong TÌNH YÊU GIÁNG THẾ.

Nguyễn Anh Tuấn
# 6579
  04 tháng 12, 2013 21:37   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Tuấn sưu tập được bài viết này, xin gửi anh em.

Anh Tuấn

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ… NĂM ẤY (2)


Bài học có thể nói để đời cho tôi là ngày tôi học thư pháp. Các anh chị phải lên giảng đường,  một mình tôi với thầy. Hôm đó thầy dạy cho tôi viết chữ Tâm bằng kim tuyến. Thầy bảo rằng con là giáo viên tương lai nên cần đặt chữ “Tâm” lên trên hết. Một cô giáo không thể hoàn thành tốt công việc của mình nếu không có chữ ấy. Thầy bảo khi con viết chữ phải chú ý chọn màu sắc sao cho ý nghĩa. Thầy chọn cho con tờ giấy màu đen với ý nghĩa một xã hội với những cám dỗ đen tối đang bủa vây: tiền bạc, danh vọng, địa vị… Nhưng con vẫn phải sáng lấp lánh như những viên kim tuyến màu hồng trên phông nền đen tối ấy. Con gái hãy nhớ: chữ “Tâm” phải ở trên hết và tỏa sáng chứ đừng để màu đen kia vùi lấp nhé con ! Ôi ! Thầy đáng kính của con ! Từng lời, từng chữ như in, khắc, chạm sâu vào tâm trí con. Mỗi lời thầy dạy, là những giây phút con như được “đốn ngộ” thêm nhiều điều. Hành trang con bước vào đời sẽ là kiến thức con học được trên giảng đường và chữ “Tâm” kia của thầy.

Ba năm còn lại tôi sống bên thầy như người cha thứ hai của mình. Tình thương yêu, kính trọng ngày càng lớn dần. Hai thầy trò vẫn thường tâm sự về nhiều chuyện. Những lúc tôi bí chuyện nào thì thầy là người hướng dẫn. Cách giải quyết của thầy đơn giản nhưng vẹn nghĩa đôi đường. Có cái bánh mì, thầy cũng chia đôi cho tôi một nửa. Một tấm hình bé bằng hai ngón tay có câu danh ngôn cũng khiến tôi sung sướng lắm. Thỉnh thoảng buổi sáng, tôi mua cho thầy một hộp xôi chỉ mấy ngàn thôi nhưng sao chan chứa yêu thương.

“Thầy à ! Con cảm thấy mình như trẻ thơ trong sự chăm sóc của cha mẹ. Con vui khi được nhận bánh kẹo, quà sinh nhật, cũng giận dỗi thầy khi thầy có vẻ thương anh chị nào đó hơn em út. Thầy chỉ mỉm cười và đánh ghita cho con nghe”. Tôi mê nhất là cái món này dù mình chẳng biết đánh hay hiểu chút nhạc gì về nó. ( Có lần tôi kết bạn với một anh chàng trên facebook chỉ vì avatar là hình chàng ấy đang đánh đàn ghita ).

Nghe xong là “con gái” hết giận, lại làm nũng như trước. Nhưng ý nghĩa nhất với tôi là những ngày đi làm từ thiện cùng thầy. Chúng tôi qua Cồn Hến tổ chức vui Trung thu cho các em nhỏ, đi phát quà Giáng Sinh cho các em mồ côi và khuyết tật ở trung tâm Nguyệt Biều… “Hạnh phúc thật sự là khi mình biết yêu thương và chia sẻ con gái à”, lời thầy đã nhắc tôi như thế. Mấy mùa hè, tôi đi tình nguyện trong nhóm của thầy: đến Lăng Cô, ra Quảng Trị rồi vào Nha Trang. Quãng đời sinh viên của tôi thêm ý nghĩa là nhờ vậy.

Rồi cái ngày hạnh phúc nhất của đời sinh viên cũng tới. Tôi xúc động cầm trên tay tấm bằng đỏ – thành quả của bốn năm miệt mài đèn sách. Nhưng tôi bỗng nhận ra mình sắp phải rời xa thầy, rời xa người cha thương yêu đã bên cạnh tôi mấy năm qua.

Ngày rời xa Huế, tôi tặng thầy cái áo với lời cám ơn sâu sắc. Thầy nhận xong rồi nói nhẹ nhàng: “Quà của con gái thầy nhận, nhưng con đừng buồn nhé ! Thầy có đủ áo để mặc là tốt lắm rồi. Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn dùng được. Áo con tặng thầy sẽ giành làm quà cho những người nghèo con nhé !” Nghe lời thầy, tôi nghẹn ngào và khóc. Khóc không phải vì thầy không dùng món quà tôi tặng nhưng vì con người thầy chỉ biết nghĩ đến người khác. Một đời thầy hi sinh vì học trò thân yêu, thầy cho mà không nghĩ được đáp lại. Chiếc áo thầy mặc đã bạc màu, đôi dép kia đã sờn quai và mòn đế, thế mà thầy vẫn giành cái mới cho những người kém may mắn hơn mình. Cách sống giản dị, khó nghèo của thầy làm thay đổi lối sống của con rất nhiều.

Thương sao mái tóc thầy ngả màu trước tuổi vì suy nghĩ nhiều cho học trò thân yêu. Thầy vẫn hay nói đùa với chúng con “Thầy phải nhỏ lại để các con được lớn lên” ! Thầy ơi ! Con cũng muốn một ngày không xa có thể nói được câu đó với học sinh yêu dấu của mình. Thầy là “anh hùng Núp” của chúng con, giống như anh hùng Núp trong tiểu thuyết của Nguyên Ngọc. Nhưng cái quan trọng nơi từ “Núp” mà chúng con thường vẫn gọi là sự khiêm tốn. Thầy luôn ẩn mình khỏi đám đông, tránh khỏi những lời ca ngợi hay tán dương. Thầy nâng chúng con lên, còn mình thì thu nhỏ lại.

Những lời trên làm sao con nói hết về người thầy đáng kính của con – ông giáo nghèo một đời vì học trò thân yêu. Thầy à, con chỉ biết gửi tới thầy hai chữ TRI ÂN với trọn tấm lòng biết ơn và yêu mến !

Cám ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp thầy, được làm “con gái” của thầy ! Huế đẹp trong tôi bởi là nơi đã chôn dấu bao kỉ niệm, gắn bó một thời sinh viên đầy ý nghĩa; đó là chốn hẹn hò của mối tình đầu lãng mạn; là nơi lang thang, thủ thỉ dưới ánh trăng cùng bạn bè trên cầu Tràng Tiền… Nhưng Huế đẹp nhất vẫn là ông giáo nghèo kính yêu của con !

Vâng, thầy chính là một tu sĩ, một Frère của dòng Lasan mà con thật hạnh phúc vì được nhận món quà vô giá mà Chúa gửi tặng !

HOA HỒNG NHỎ, www.lamhong.org

# 6578
  04 tháng 12, 2013 21:35   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Tuấn sưu tập được bài viết này, xin gửi anh em.

Anh Tuấn

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ… NĂM ẤY

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…

Thế là một năm rưỡi đã trôi qua kể từ ngày con rời xa Huế, tạm biệt thầy. Một năm rưỡi với bao nỗi niềm của một người trẻ trong những ngày đầu bước vào đời lập nghiệp. Nhưng bóng hình và lời giảng ân cần của thầy không hề phai nhòa trong tâm trí. Thầy là người con của vùng sông nước miền Tây. Dáng hình bé nhỏ bên ngoài dường như tương phản với tài năng và trí tuệ đáng ngưỡng mộ. Một ông giáo đơn sơ, khiêm nhường, thân thiện và đa tài ! “Con gái” thấy thật hạnh phúc và cảm nghiệm được cái “duyên” kì ngộ mà mình được nhận. Yêu làm sao vóc dáng ấy, tính cách ấy và cái giọng lơ lớ dễ thương đến lạ…

Xóm trọ tôi đối diện với nhà thầy. Mỗi ngày, tôi vẫn thấy người bạn thân của thầy là chiếc xe đạp cũ màu bạc cần mẫn từng nhịp rảo khắp thành phố Huế. Cái dáng thầy nhìn khắc khổ lắm nhưng sao chứa đựng một sự bình an, nhẹ nhàng tuyệt vời toát lên từ khuôn mặt mà những người khác, giữa dòng đời vội vã đã vô tình đánh mất. Hôm thì thầy đem về những tập giấy màu đủ loại, hôm thì những mảnh vải voan và kẽm nhỏ, có hôm tôi lại thấy bút giấy để viết thư pháp và mấy cây quạt…

Tất cả khiến tôi tò mò. Thầy là ai ? Thầy dạy môn học gì ? Tôi vẫn không biết. Chỉ thấy học trò của thầy không phải là một lớp học nhộn nhịp, chật chội như bao lớp học tại gia khác. Từng tốp khoảng dưới 10 người hợp thành một lớp, tốp này ra, tốp khác lại vào. Cứ thế, nhà thầy nhộn nhịp đón khách suốt ngày, từ sáng cho tới mãi 8 giờ đêm. ( Ảnh chân dung Thánh Jean de Lasalle, Thánh Tổ lập Dòng các Sư Huynh ).

 Không chờ đợi thêm nữa, tôi lén đứng ngoài cổng, thập thò ngó ngó nghiêng nghiêng vào sân nhà thầy. Nó nằm hơi sâu so với cổng nên tôi khó nhìn thấy. Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng cười đùa vui vẻ của mấy anh chị đến từ khắp vùng miền. À, đây là cái giọng Nghệ An của con bạn “nhà choa” mà ngày nào mình cũng chọc. Rồi cái giọng “mìn” chứ không phải “mình” của đứa bạn “Quảng Tờ Rị”, lại thêm cụm từ “có chi mô na” của cô nàng người Huế. Còn nữa, đặc sệt vùng “láp xe độp” Quảng Nam, lúc đầu nghe dễ thương mà quen rồi lại thấy… hơi nặng. Ấn tượng nhất với tôi là giọng nhẹ nhàng của anh chàng người Bắc, nghe mà mê. Tất nhiên, dù giọng vùng miền nào vẫn không thể lẫn lộn được với thầy. Nhỏ, nhẹ nhưng lại có sức nặng trong mỗi từ, vang xa khắp căn nhà, một chất giọng thật đặc biệt, hiếm thấy. Tôi kết thầy ở cái giọng và khuôn mặt an bình.

Đang mải nhìn vào sân thì giọng nói ấy vang lên:

- Con làm gì ở ngoài cổng vậy ? Con muốn vào học với các anh chị không ?

Tôi giật mình nhưng không run. Ánh mắt âu yếm và nụ cười hiền từ của người đối diện đã giúp tôi có được bình tĩnh.

- Dạ, em… em… con muốn ạ !

Cũng không hiểu sao lúc đó tôi lại xưng con với thầy. Mười mấy năm ngồi trên ghế nhà trường, tôi vẫn xưng “em” – “thầy” chứ không bao giờ xưng “con”. Chắc đây là lần đầu tiên tôi xưng hô như thế với một người thầy.

Cuộc sống sinh viên của tôi cũng như bao bạn trẻ khác. Ngày đi tới giảng đường, tối về học bài, thỉnh thoảng uống cà phê hay dạo chơi với bạn bè. Để thêm thú vị, tôi đi dạy gia sư cho một em lớp 7, mỗi tuần hai buổi. Nhưng kể từ ngày chính thức trở thành học trò của thầy, cuộc sống ấy bị “đảo lộn” hoàn toàn. Không còn những giây phút tôi chán ngán vì chẳng biết làm gì. Thay vào đó, tôi thấy thời gian sao mà ít ỏi và ngày nhanh tàn đến vậy. Những giờ học, những buổi sinh hoạt sinh viên, cuộc gặp gỡ nói chuyện thân tình, những giờ ngoại khóa thú vị hay những mùa hè yêu thương… Tất cả, dưới sự dẫn dắt của thầy, biến đổi tôi thành một con người mới: năng động, nhiệt tình và biết sống vị tha hơn. Tôi càng yêu thêm nghiệp giáo viên mà mình đang theo đuổi. Tôi cũng muốn được như thầy: được đứng trên bục giảng, dạy các em nhỏ những kiến thức bổ ích, đưa các em tới những chân trời mới đầy khát vọng và hoài bão.

Tôi bắt đầu làm quen với những anh chị là học sinh của thầy. Ai cũng niềm nở, vui vẻ chào đón tôi như cô “em út” trong gia đình. Cảm giác này tôi dường như đã mất trong một năm qua. Tôi được cưng hơn các anh chị khác bởi tôi bé nhất, lại ở bên nhà thầy, lợi thế này không ai có được. Mỗi lúc học về, tôi chạy qua chào thầy như cái thời thơ ấu ở nhà. Lâu lâu thành thói quen, không làm thấy thiếu thiếu. Đôi khi chỉ cần chạy qua, mỉm cười, “con chào thầy” rồi về phòng. Vậy thôi mà tôi cũng vui và hạnh phúc lắm rồi. Thật kì lạ !

Nhưng cái bỡ ngỡ tôi vẫn chưa kể. Lớp học của thầy quả thật có một không hai. Mỗi chiếc bàn lớn chính là góc học tập của mỗi tốp mà tôi vẫn thường nhìn thấy. Sân khá rộng nên sắp xếp được nhiều bàn. Bàn đựng vải voan và kẽm, sáp… giành cho lớp làm hoa và búp bê mặc váy Voan. Cái một bên chứa bút, giấy cho lớp thư pháp. Bàn trong cùng là nơi làm những chú rối nhỏ, ngộ nghĩnh. Phía góc gần phòng thầy là nơi để kết cườm. Những chú chó, chú heo, gấu trúc hay chiếc vòng đeo tay đủ màu và đủ kiểu đã thành sản phẩm dưới đôi tay khéo léo của thầy. Vẫn chưa hết, thầy còn dạy thêm tiếng Pháp, đàn ghita và kĩ năng để chúng tôi sinh hoạt trước đám đông. Thầy cũng chính là người đã hướng dẫn tận tình cho tôi biết soạn giáo án điện tử. Nơi thầy, tôi còn học được cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống và nhất là cách làm việc kĩ lưỡng, chu đáo dù là việc nhỏ nhất. Tôi ngạc nhiên đến nghi ngờ về tài năng của thầy. Cái dáng hình nhỏ bé ấy sao chứa đựng nổi kho tàng kiến thức tuyệt vời như thế ?

Điều tôi nể trọng thầy không chỉ là tài năng mà còn về phẩm chất đạo đức. Mỗi ngày tôi học thêm kiến thức cũng đồng nghĩa tôi tích lũy thêm một bài học nhân bản. Thầy nói thầy thương tôi bởi tôi có ý hướng và lí tưởng như thầy: làm giáo viên để phục vụ các em học sinh. Nhưng nếu ai không xác định đúng mục đích thì đôi lúc sẽ thấy nó bạc bẽo và nhàm chán. Nghề giáo thực sự không đơn giản như người ta nghĩ. Ông lái đò đưa bao lượt khách qua sông bình an mà không hề tính toán người ta ném trả cho mình cái nhìn như thế nào. Ông chỉ biết mỉm cười, dìu dắt thế hệ này rồi thế hệ khác.

HOA HỒNG NHỎ, www.lamhong.org

# 6492
  28 tháng 10, 2013 03:09   Thông báo - Nguyễn Anh Tuấn trả lời:
Chủ đề:

Quang Đức ơi, xin chia buồn và hiệp thông với Đức và gia đình.
Xin cho bà sớm được hưởng nhan thánh Chúa. 
Cho mình biết tên thánh của mẹ Đức.
Thân

Anh Tuấn
# 6491
  28 tháng 10, 2013 03:05   Thông báo - Nguyễn Anh Tuấn trả lời:
Chủ đề:

Khánh ơi, 
cho tớ chia buồn với Khánh muộn màng nha. Xin các thiên thần đón đưa ông Gioan vào nước Chúa và vui hưởng nhan thánh Người.
Ngày 2.11 sắp tới (lễ Các đẳng Linh hồn), tớ sẽ xin lễ cho cụ, Khánh hiệp thông nhé.

Anh Tuấn
# 6467
  23 tháng 10, 2013 21:13   Chúc mừng / Phân ưu / Nhắn tin / Hỏi đáp - Nguyễn Anh Tuấn trả lời:
Chủ đề:

Cám ơn bạn đã cho tôi ít phút giây tĩnh lặng, để suy xét về những gì mình đã nói - đã làm cho tha nhân.

# 1472
  22 tháng 07, 2010 13:49   Không phân loại - Tuan Nguyen trả lời:
Locked Đã đóng
Chủ đề:

Cám ơn anh đã nhớ đến vợ chồng em. Hôm nay anh Tuấn bắt đầu vô hóa chất đợt 2, anh ấy mệt quá nên a.T bảo em trả lời thư cho anh thay anh ấy. Nếu tiện anh có thể ghé BV Truyền Máu Huyết Học, số 201 đường Phạm Viết Chánh, P.Phạm Ngũ Lão, Q.1 (đối diện BV Từ Dũ có ngả 3, đi thẳng khoảng 60m, Bv bên tay phải. Nhưng phải gửi xe bên trường Phan Văn Trị. Đến Bv anh Đt cho a. T: 0989 003 912 em sẽ ra đón anh lên gặp anh T.
Cám ơn anh rất nhiều

Vợ của Tuấn
Nho
# 1455
  21 tháng 07, 2010 22:03   Không phân loại - Tuan Nguyen trả lời:
Locked Đã đóng
Chủ đề:

Thân chào,
Mình rất vui khi nhận thư của bạn và được tin các bạn luôn đồng hành với mình. cám ơn các bạn đã quan tâm, chia sẻ với mình. Địa chỉ nhà: 120/29/1A7 đường Thích Quảng Đức, P.4, Q.Phú Nhuận, Tp.Hồ Chí Minh. ĐT: 0989 003 912.
# 1440
  20 tháng 07, 2010 06:24   Không phân loại - Tuang Nguyen viết:
Locked Đã đóng
Chủ đề:

Anh Em thân mến,
Hôm qua, tôi có đến Lasan Mai Thôn thăm sư huynh (Sh) Albert, Sh có nhờ tối đem cái máy Cassette - Disc đi sửa phần cd. Tôi đã xem kỹ, có lẽ do mắt đọc của máy đã bị yếu (máy này do Nhà dòng mừng thượng thọ 80 tuổi - tính đến nay cũng đã gần 10 năm) nên máy không đọc được mốt số cd (cd copy cũng như cd gốc).
Vì tôi phải trở lại Bv Huyết học để vào hóa chất đợt II, nên không thể đem máy đi sửa giúp Sh. và Sh. cũng đã nhờ người mang đi sửa hết 180.000đ nhưng vẫn thế, có lẽ cần phải thay mắt đọc (máy hiệu Sony).
Vậy anh em nào có thể giúp được, xin lẹ tay lẹ chân nhé. Người già thường hay sốt ruột hơn bọn mình lắm đấy.
Mong thay

Anh Tuấn
# 1406
  18 tháng 07, 2010 18:31   Không phân loại - Nguễn Anh Tuấn trả lời:
Locked Đã đóng
Chủ đề:

Thân chào Quốc Khánh

Cám ơn bạn đã đồng hành, chia sẻ vui buồn với mình.
Trong hình kỷ yếu lớp 8/7 nk 1971-1972, mình đứng giữa Nguyễn Văn Chương và Trần Hữu Tùng.

thân ái

Anh Tuấn
# 1401
  18 tháng 07, 2010 14:22   Không phân loại - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Locked Đã đóng
Chủ đề:

Thân chào các bạn cựu học sinh Lasan Taberd quý mến,

Rất vui khi được gặp lại các bạn. Hiện nay, mình đang dạy đàn tại Nhà Thiếu Nhi Tp HCM, bạn T.Th.Tùng (NS - học chung lớp 8/7 Nk 1971) đã giúp mình dạy học tại đó được 17 năm rồi.

Mình đã lập gia đình và có 3 cháu (1 trai & 2 gái) và đã lên chức "đức" ông nội.

Hiện nay, mình đang điều trị bệnh Bạch cầu cấp dòng tủy tại Bv Truyền Máu & Huyết Học và đã vào được 1 đợt hóa chất. Rất may mắn là khi vào Bv, qua giới thiệu của 1 người bạn Chủng viện là anh Nguyễn Quý Tùng, mình đã được Gs-Bs Phạm Quý Trọng (CHS Taberd ra trường năm 1973) gián tiếp điều trị. Mình sẽ còn phải vào hóa chất ít nhất 3 lần nữa, đường đi của mình khá là gập ghềnh!

Rất mong được các bạn đồng hành với mình.
Trang: 1 / 2       Qua trang: