# 3322
02 tháng 07, 2011 07:48 Vũ Văn Chính viết
-
Cứ nghe hù hoài đâm ra sợ nên phía dãy lầu này với dãy lầu cổ phía đối diện trong trường là nơi kinh hãi và dễ sợ với bọn nhóc tì tụi tôi lúc bấy giờ , hồi đó tụi tôi đã nhát gan như thỏ đế ,nhưng lại khoái đọc truyện tranh nên sợ nhất là con …ma Dracula và con quỷ cụt một giò.
Năm nay vì theo chủ trương của Bộ Giáo Dục nên các chương trình toàn Pháp được bãi bỏ , nhà trường dồn hết các lớp Pháp Văn và chương trình Việt lại,nên có tới 11 lớp Nhất mà lớp nào cũng đông kỉ lục luôn, tôi lại lọt vào ngay cái lớp cuối cùng thứ 11 mới chết chứ,tôi cũng nghe loáng thoáng thường cái lớp cuối hay gom tụ lại những tên nghịch ngợm và phá phách lắm. Lớp Nhất 11 thầy phụ trách là thầy Từ Văn Thao,thầy người miền Nam nên ăn nói nhỏ nhẹ,thầy cũng nhỏ người lắm và thầy dạy môn sử địa,tôi hay thấy thầy đi dạy bằng chiếc xe Lambretta cổ lổ xĩ và dài thòng.
Thầy Từ Văn Thao
Còn môn Toán thì lúc đầu có một ông thầy trẻ măng mà tôi không nhớ tên phụ trách,ông này rất dữ dằn và chuyên ra đòn đối với bọn nhóc đã lười biếng học lại còn phá phách nữa,khi bị kêu lên bảng mà bài không thuộc hay cho bài tập về nhà mà không thèm làm, nếu xui xẻo bị kêu tên lên bảng là y như rằng xòe hai tay lên bàn,sau đó ông thầy trẻ tuổi đầy sung sức chập 2 cây thước gỗ lại với nhau,cứ thế ông giáng thẳng cánh mà đánh không có on - đơ gì hết.Đôi khi thầy nổi máu bạo tàn lên đổi ra trò tra tấn, bằng cách bắt nắm bàn tay lại và lật úp xuống cứ mu bàn tay mà thầy gõ,đau tay này thì chuyển sang tay kia.
Ôi ! hai bàn tay bé bỏng và thơ ngây mà sao phải chịu đòn đau và dã man đến thế,may là không có đứa nào mách lẻo kể cho bố mẹ nghe,nếu không thì dám có ông bố nóng tính xách xe vô trường hỏi thăm sức khoẻ ông thầy ,thì ông thầy trẻ có quyền được thu xếp vác ba lô lên đường tòng quân gấp,vì đa số học sinh trường này đều có bố làm lớn.
Tuy là hung thần của cái đám nhóc lớp Nhất 11,nhưng được một cái ông thầy trẻ này bữa nào vui vui và sảng khoái trong người ,ông lại khoái kể chuyện tiếu lâm nhất là chuyện Trạng Quỳnh.Như chuyện con trâu bên Tầu được đưa sang nước An Nam để thi đấu với con nghé con,lúc ra sân chú bé nghé con nhìn con trâu đực như thế nào không biết ,lại tưởng là mẹ mình nên cứ thấy cái củ lủng lẳng của con trâu là nhào vô mút, con trâu lớn đang hùng hổ giương oai bất ngờ bị nhột và ngó lại thì ra là cái thằng Nghé bé con , nghĩ lại ai lại đi ăn hiếp đứa con nít cơ chứ , nên anh trâu ta ré lên cười và bỏ chạy,chứ đứng lại nỡ nó gặm một phát là tiêu đời trai ngay.Nghe đến đây và với cái giọng kể khôi hài của ông thầy trẻ nên cả lớp bèn ôm bụng cười ngả nghiêng luôn.
Cũng may dạy đến nửa năm thì bỗng tự dưng không thấy tông tích thầy đâu nữa,chắc thầy lên đường nhập ngũ tòng quân rồi,thầy dữ quá nên có nhóc nào chịu khó nhớ tên ông thầy trẻ ,nên tới khi thầy nghỉ thì cũng cóc có ai biết tên thầy là gì,chỉ biết cả lớp sung sướng thở phào nhẹ nhõm , mà thở mạnh nhất là thằng già đời có cái tên lai:Jean Tạ Dzi.