# 3198
08 tháng 06, 2011 19:07 Vũ Văn Chính viết
8. Chàng và nàng gặp lại nhau sau mười năm xa cách. Kỉ niệm buổi hôm nào yêu nhau dưới gốc cây xà lách số hai phần ba ùa về, trong thoáng chốc chẳng còn những ngại ngùng, những ngậm ngùi của tuổi già.
Trong hơi thở gấp gáp, cả hai trao nhau những nụ hôn nồng cháy, dài bất tận như hàng bao thế kỉ rồi chưa được thỏa. Rồi bất chợt, chàng vùng vẫy, giẫy giụa; nàng nhận được “tín hiệu” lại càng hôn chàng dài hơi hơn nữa.
Mười năm xa cách, nàng đã quên chàng vốn bị viêm mũi mãn tính, để bù đắp cho hai lỗ mũi luôn sụt sịt, chàng vẫn thường thở bằng miệng.
Ngày hôm sau trên báo lá cải xuất hiện một dòng tít lớn “Chết do ngạt thở khi đang làm... “chuyện ấy”
( Nguyễn Quốc Bảo )
Lâu lắm rồi cả chàng và nàng đều quên đi những cái cảm giác nồng nàn của thời trai trẻ,vì cả hai cũng đã bắt đầu già đi rồi,những cái “chuyện ấy “ cũng giảm đi lần lần.
Đêm nay nhìn ánh trăng sáng vằng vặc bên song cửa,tự nhiên cái “xuân tình”trong chàng nó len lén bùng lên ,nhìn sang bên cạnh thì thấy nàng vẫn còn thao thức và hay trở mình.Thì ra ! nàng cũng thấy lâng lâng giống hệt như chàng,có lẽ lâu lắm rồi cả hai mới có cùng chung ý nghĩ hấp dẫn kia.
Trong cái sáng nhờ nhờ của ánh trăng khuya,chàng nhổm dậy đi tới cái tủ nhỏ ở đầu giường,chỉ thấy chàng lấy một viên thuốc gì đó rồi bỏ vào mồm,chàng tinh nghịch nở một nụ cười nhẹ trong đêm.
Trận bão tình mãnh liệt rồi cũng qua,cả chàng và nàng đều mãn nguyện,riêng chàng thì thấy mình sao mà sung sức quá,xong lâu rồi mà “thằng nhỏ “ cũng chưa chịu nằm xuống.Bên cạnh chàng thì nàng đã gáy say sưa từ thuở nào rồi…..
Ngày hôm sau trên một tờ báo lá cải có đăng dòng chữ như sau : Một bệnh nhân dùng thuốc Viagra dỏm nên phải nhập viện,vì bộ phận của ông già nó không chịu…nằm xuống mà cứ ngóc đầu lên cả mấy ngày trời.
( Vũ Văn Chính ,tháng 6/2011)