# 4594
21 tháng 07, 2012 20:37 Trần Quốc Thắng viết
Ngày mai tôi lại có cơ hội gặp lại Frere Marcien Thiện, một vị giám mục đáng kính từ những ngày đầu của lớp bãy ở Lasan Taberd, ngày đó cũng là lần đầu tiên tôi được dì của tôi dẫn đến để xin Frere nhập học.....bao ngỡ ngàng của một thằng bé, đầu húi cua, áo sơ-mi trắng, quần dài ống bó ngằn trên mắc cá, đôi giày sandal mới cóng và trong tôi thì qúa nhiều bở ngỡ là....tại sao mà có cái trường gì mà lớn khũng khiếp như vậy.
Cũng may cho tôi là lúc tôi và dì tôi đến gặp Frere thì không phải là giờ ra chơi nên tất cả đều....im lặng, tôi đi bên cạnh dì tôi bước ngang qua sân trường mà không ngớt... hồi hộp; cái trường gì mà sân trường toàn là xi-măng và không thấy đất, cát gì hết....cái cãm giác "hai lúa" lúc đó mà tôi vẫn còn nhớ rỏ như mới vừa hôm qua.
Tôi đứng vòng tay bên cạnh bàn của Frere mà theo lời dì tôi đả dặn trước, thật sự cãm giác mất hồn của tôi đến độ tôi run đến nỗi không biết là dì của tôi đang chuyện trò gì với Frere; một lúc sau, tôi thấy Frere nhìn thẵng vào tôi từ đầu đến chân.......mẹ ơi! tôi run lên theo nhịp tim đập thình thịch, mặt mày tái mét, nhìn một lúc, Frere ngoắc tay kêu tôi lại gần và hỏi :"tên gì?", tôi trả lời :" dạ thưa thầy con tên là Trần quốc Thắng", Frere bèn trợn mắt và la :" ở đây phải gọi là Frere, nghe chưa?"......mẹ ơi! hồn vía tôi thiếu điều lên mây, sau đó Frere mĩm cười nhìn dì tôi, và nói :" được rồi".......mẹ ơi! tôi cũng không hiểu "được rồi" là nghĩa gì nữa và tiếp sau đó là dì tôi chào Frere và ra về mà quên......mang tôi đi theo.....thôi chết rồi! tôi không biết chuyện gì sẻ xãy ra, tôi không nhớ rỏ nhưng có lẽ cũng có vài giọt nước mắt...sợ hãi chứ không phải là không. Đang đứng xớ rớ thì bất thình lình Frere đứng dậy và nói :"theo Frere", tôi liền ngoan ngoãn đi..sau lưng Frere....nín thở.....bước chân chậm chạp, nhè nhẹ theo Frere lên lầu một, tới lầu một thì tôi ngước mặt lên thì thấy hai chữ "Im lặng", hai chử này thấy có hồn làm sao đâu mà cãm giác của tôi lúc đó đã im lặng rồi và bây giờ là......im thin thít.
Frere dẫn tôi vào lớp bãy hai (2), trong giờ cô giáo đang dạy môn văn, trông cô dáng người hiền hậu, người nhỏ thó, nói tiếng bắc nghe rất là êm tai, cô mặt một chiêc áo dài màu vàng hơi pha một ít màu hồng nhạt; cô chào Frere và sau đó Frere tự động quay gót và không nói thêm một tiếng nào, lúc này tôi mới thấy nhẹ nhõm và bớt căng thẵng phần nào, cô giáo dạy môn văn hôm đó chính là "vị ân nhân" mà tôi luôn xem là một "vị cứu tinh" cho tôi qua khỏi....cơn hoạn nạn lúc đó. Thật sự, những bài văn từ thất ngôn bát cú, song thất lục bát v....v... mà tôi hay viết TST cũng phải nói sự thật là tôi học từ cô nhiều nhất.
Hơn bốn mươi năm, chiều nay ngồi viết lại những giòng chử này, trong lòng tôi thật sự cám ơn Frere đã nhận cho tôi vào học ở Lasan Taberd mà bây giờ chúng ta đang gọi nhau là Taberd 76, phải không các bạn?