Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Chuyện tứ xứ
Chủ đề: 
Chuyện về một nửa của đời mình
  (7 trả lời)
  PreviousNext
# 4122
  29 tháng 02, 2012 03:01  Giáo Dũng viết

TẤM LƯNG NGƯỜI  BẠN ĐỜI

Hôm ấy thằng Út vẫn còn nghỉ Tết, không phải rước con nên tôi về sớm hơn mọi ngày. Thay vì đi về đường Nguyễn Thị Minh Khai thì tôi đi đường Nguyễn Đình Chiểu để về nhà cho gần. Đang chạy ngon trớn, đầu óc lơ mơ nghĩ đến bữa cơm nóng sốt của vợ đang chờ ở nhà thì một chiếc xe từ trong hẻm Ve Chai băng ra, tôi giật mình lách xe sang phải, lầm bầm: “Chạy vậy đó hả?”. Nhưng ngay lập tức, tôi há hốc mồm nói không nên lời khi trông thấy cái biển số xe…
Trước mặt tôi là một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác đã sỉn màu. Chiếc nón bảo hiểm cũng cũ. Điều khiến tôi chú ý là chiếc xe cúp 86 của chị ta trông rất tội nghiệp. Nó phải  gồng mình chở trên đó đủ thứ: Rổ xe một bọc vú sữa, mấy trái xoài, một túm dâu Đà Lạt;hai bên xe máng lủ khủ nào thịt, cá, rau, trứng và không biết bao nhiêu thứ có tên và không tên khác cho những bữa cơm gia đình…
Bình thường nếu nhìn hình ảnh ấy, tôi sẽ nghĩ, cái gã nào đó làm chồng chị ta thật sướng. Bởi trong nhịp sống tất bật hiện nay, còn có mấy người phụ nữ chí thú chuyện bếp núc cho gia đình như vậy?
Nhưng trong hoàn cảnh này thì tôi thấy nghẹn đắng cổ họng. Một cảm xúc thật khó tả dâng đầy trong lòng. Vừa xót thương, vừa tội nghiệp, vừa cảm phục lại vừa thấy mình thật có lỗi…

Tôi cưới vợ hai mươi năm, có hai mặt con nhưng chưa bao giờ chú ý xem vợ đi xe gì, mặc áo gì, mang giày dép thế nào…  Đó là vì trước mặt tôi, vợ lúc nào cũng chỉn chu. Buổi sáng vợ ra khỏi nhà trước, buổi trưa cũng về nhà trước để lo cơm nước. Khi cha con tôi về tới thì cơm canh nóng sốt đã sẵn sàng. Tuy làm trưởng phòng nhân sự của một công ty lớn nhưng chỉ trừ những hôm vợ tôi bệnh hoạn hoặc đi công tác xa thì cha con tôi mới phải mò vô bếp.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi, làm sao mà vợ tôi có thể làm hết mọi việc trong ngoài như thế, nhưng rồi tôi cũng tự trả lời là do vợ tôi vốn xuất thân trong một gia đình lao động nghèo, quen vất vả từ thuở nhỏ nên chuyện cơm nước trong nhà có đáng gì đâu! Chỉ đến khi bạn bè trong cơ quan than phiền vợ con bê trễ, lười nhác chuyện nhà, tôi mới thấy mình có phúc. Nhưng tôi nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ chưa bao giờ nói ra… Thậm chí có lần, vợ tôi nhờ coi dùm cái xe sao lên ga không vọt nữa, tôi ậm ừ rồi cũng quên luôn. Vợ tôi lại lẳng lặng dắt xe ra tiệm…
Chỉ một quãng đường ngắn theo sau lưng vợ về nhà mà tôi đã suy nghĩ biết bao nhiêu điều. Thú thật, tôi đã chảy nước mắt khi nhìn cái dáng tảo tần của vợ.Trước nay, tôi đã nhìn ngắm, trầm trồ trước biết bao tấm lưng trần tươi mát của những cô gái trẻ, nhưng tôi chưa bao giờ ngắm nhìn chiếc lưng của người phụ nữ đã gắn bó với mình suốt hai mươi năm trong một khoảnh khắc tảo tần vì chồng con như thế này.
Hôm đó, lần đầu tiên tôi xách phụ vợ những thứ lỉnh kỉnh ấy. Thật sự là nó rất nặng, lại phải đi một quãng khá xa từ bãi giữ xe chung cư về nhà. Vợ tôi xách mọi thứ đi trước, tôi lẽo đẽo đuổi theo. “Làm sao mà em có thể mang hết từng ấy thứ mà vẫn đi ào ào như giông, như gió vậy?”- tôi buộc miệng. Vợ tôi hơi ngoái lại: “Vì anh với con thôi chứ em cũng mệt lắm rồi “
Tôi cúi mặt, một nỗi ân hận vô cớ dâng lên trong lòng. Nếu giờ đây có ai hỏi tôi, người phụ nữ nào trên thế gian này có tấm lưng đẹp nhất, đáng yêu nhất, tôi sẽ nói ngay đó là tấm lưng gầy gò, tần tảo của vợ tôi.
Các đấng mày râu hãy thử một lần nhìn vào tấm lưng người bạn đời của mình để thấy là tôi nói rất thật lòng…


Quang Minh
NLD
# 4124
  01 tháng 03, 2012 05:30  Cụ M viết,  
Nếu bài này mà do Giáo Dũng sáng tác thì từ nay trở đi Giáo Dũng sẽ là nhất, qua luôn Giáo Nguyên.
Cụ M
P.S. Tôi nghĩ nhiều người sẽ tham gia trả lời bài này.
# 4125
  01 tháng 03, 2012 08:56  Ngo Xuan Thien viết,  

Bài viết là rất hay,  Giáo Dũng. 

Vì vậy chúng ta có trách nhiệm phải tìm thêm phụ nữ với đức tính tương tự như là vợ của chúng ta để hỗ trợ cô.  Các bà hy sinh quá nhiều cho chúng ta. Họ xứng đáng đuoc sự giúp đỡ từ những người vợ khác của chúng ta. :)

Thiện
# 4127
  01 tháng 03, 2012 19:08  Lý Minh Sơn viết,  
Hi Thiện
Chúc một ngày bình an,bây giờ tao thấy than phiền là trên bảo dưới không nghe mà cứ đòi kiếm thêm,mầy cho tao hỏi tiệm bán vật liệu xây dựng Ngọc Thơ có phải là nhà của mày không,mày có ngon về vn đi thằng Sơn lai nó kiếm cho mày,còn nếu không Đinh Chuẩn là trùm đó mày hỏi nó hi hi
# 4131
  01 tháng 03, 2012 22:54  Ngo Xuan Thien viết,  
Hi Son,

Gia đình tao không còn ai sống tại khu vực đó nữa. Cửa hàng thuộc về người khác.

Về yêu cầu phải có nhiều vợ, đó là chỉ để giúp đỡ phụ nữ của chúng ta.

Thiện
# 4133
  02 tháng 03, 2012 02:22  Trịnh Lương viết,  
Bài viết rất da diết...Hồi chuông cảnh tỉnh cho mấy Be còn mang ý nghĩ chán cơm.. thèm phở. Riêng "moa" thì không những ngắm "tấm lưng ấy" hàng ngày mà còn "caresser" nữa đấy ....

TrL
# 4134
  02 tháng 03, 2012 04:16  Giáo Nguyên viết,  

Có tên Be nào cứ leo lên tấm lưng Bu mà cởi không vậy. Mấy Be ngoại thì không dám chứ mấy cha nội thì dám lắm, gọi là đè đầu cởi cổ.

Ai biết thì báo Giáo Dũng để Giáo Dũng đến dạy cho mấy tên Be Vũ phu đó một bài học.

 

Giáo Nguyên

# 4135
  02 tháng 03, 2012 05:28  Cụ M viết,  
Tòe Loe,
Còn chuyện mày ói trên lưng vợ vào một đêm trăng. Đâu mày kể lại cho anh em nghe coi.
Chúc mày được chị Hồng lo chu đáo.
Cụ M