# 4020
02 tháng 02, 2012 16:43 Vũ Văn Chính viết
Tôi thấy đủ mọi khuôn mặt ,có một con bé mặt nhìn non choẹt cũng cỡ 18 tuổi,thế mà nó mang cái balo ngược to tổ bố trước bụng. Nó đi cà lơn tơn y như một đứa trẻ nhìn nom tức cười , làm như nó coi đi đẻ cũng giống như đi chơi vậy. Và quả là không hổ danh người có vía “nhẹ” chuyên đưa các bà bầu đi đẻ lẹ và nhanh nhất. Vào bệnh viện lúc 8g tối thì sáng hôm sau cũng vào quãng hơn 8g là thấy có thông báo là cô con dâu đã hạ sanh một bé trai và nặng 3,6kg , vào cái ngày đẹp nhất và rất dễ nhớ là ngày mùng 1 /11/2011 Âm lịch ( quá đã )mẹ tròn con vuông và tôi cũng vừa được lên chức Ông Nội .
Hôm vào thăm thằng cháu nội thì nghe mẹ nó kể rằng: lúc bắt đầu chuyển bụng và sắp sanh ,thì trong phòng sanh cũng có một con bé cũng trẻ và trạc tuổi con dâu tôi. Vì mới sanh lần đầu và đau quá nên cả 2 đứa ngoác cái miệng lên la chói lói,đến nỗi bà bác sĩ đỡ đẻ phải lên tiếng :
- Ê ! 2 đứa tụi bay bộ muốn làm bạo loạn chắc, tính xách động để các chị em khác cùng la à ?có đau thì cũng ráng chịu đựng nghe em,la gì mà la dữ vậy. Nhìn coi chung quanh có em nào dám la làng không?coi chừng à nghe bay.
Hai đứa tuy đau cũng phải phì cười ,vì đi đẻ đau thấy mụ nội vậy mà cũng cấm người ta la làng nghĩa là sao? Không hiểu?.
Khi một đứa bé ra đời trong BV này kèm theo nó là đủ cả dịch vụ. Từ bộ quần áo cho tới cái khăn cuốn quanh mình của BV cũng phải mua,đến cái bô tuy chỉ xài duy nhất một lần rồi bỏ cũng bị bắt buộc phải mua,mọi thứ đều tính vào chi phí BV hết. Vui nhất là có thêm một dịch vụ xỏ lỗ tai em bé gái. Một cô y tá đi các phòng xem danh sách có em bé gái là tới ghi tên và đề nghị các bà mẹ xỏ lỗ tai cho con. Ai cũng phải xỏ , các bé trai có yêu cầu xỏ lỗ tai để sau này có thành ca sĩ hay nghệ sĩ thì cũng có chỗ để đeo khuyên,họ cũng chơi luôn cho tiện.
Thú thật sau bao năm làm cha 3 đứa con,đã từng 3 lần đưa vợ đi đẻ,nay phải trở vào cái khu phòng sanh của BV ,sao tôi thấy oải quá. Nhưng vì “ tương lai “ của thằng cháu nội sắp sửa đạp cái chum bầu chui ra nên tôi cũng cố gắng hết sức.Khu phòng chờ sanh đông nghẹt các bà bầu mang ba lô to đùng gần vượt cả mặt,các” em “ mặc đồng phục của BV giống y chang nhau. Chắc có lẽ vào tới cái phòng sắp sanh này thì chẳng cần giữ ý tứ chi cho mệt,các “em” cứ để sexy bộ ngực trần đi tới đi lui cho thoải mái,có em vừa đi vừa xoa bụng ,có em nhăn nhó và rên khẽ ,ngồi ngay băng ghế là các “thằng chồng” đang đưa mắt đọc báo hay ngó lơ láo các em đang đi lại kia,thế mà các em cứ đi qua lại trước mặt các anh,không muốn nhìn cũng phải ..bị nhìn là thế.
Một em sồn sồn ngồi tâm sự với một em còn trẻ ,chắc mới đi sanh lần đầu:
- Không biết em thế nào chứ? Còn chị vô đây lần này là thứ năm rồi.Chị cũng không hiểu sao ,càng đẻ chị càng thấy nghiền mới là lạ à nghen.
Tình cờ tôi gặp lại thằng bạn là bác sĩ trong BV phụ sản này,lâu lắm rồi tôi mới gặp lại nó,bởi vì với thằng bác sĩ về khoa này thì nếu vợ tôi hay em vợ ,hoặc mấy đứa em gái tôi mà có bầu cần đi khám thì tôi chừa thằng này ra,nhất quyết không cho nó được cái vinh hạnh khám ,ngu sao ai lại để cho nó chiêm ngưỡng mấy cái “ tòa thiên nhiên “ của gia đình mình.Bởi vậy ,gặp lại nó thấy nó đeo cái kính cận dày như cái đít chai,tôi bèn thắc mắc hỏi vì khi xưa mắt nó thuộc loại tốt nhất thế giới cơ mà. Bên li cà phê nó mới tâm sự với tôi về nghề nghiệp của nó :
- Tốt nghiệp Đại Học Y Khoa ra ,nó được về chuyên nghành khoa Phụ Sản .Thấy vậy mấy thằng bạn mắc dịch chung khóa học của nó đồng thanh chúc tụng “ Mày sướng nhá ! tha hồ mà chiêm ngưỡng nghe em “. Trong khi mấy con bạn nữ thì le lưỡi trêu :” Chuột sa hũ nếp nghen cưng,mấy chị sẽ không để cho em khám mấy chị đâu,đừng có mơ nghe em” .