# 3669
06 tháng 10, 2011 00:02 Vũ Văn Chính viết
Bởi vậy đôi khi ở VN ,thích ai thì rủ thằng đó đi nhậu đi uống cà phê miễn là nó đừng móc moi mình,còn không thích thì kệ cha mày nghe cu ,rủ mày đi để mày chửi khéo lại chúng ông à? Rủ mà cũng phải lựa chọn cơ chứ. Bệnh vô cảm thường chuộng hình thức bên ngoài mà thôi , nếu có làm thì làm lấy tiếng,chơi một lần rồi sau đó …chạy.Thí dụ như trong những việc to tát mang đầy ý nghĩa tốt đẹp như : Hội Ngộ, Biết Ơn thầy Cô ,Bạn Tao bị Bệnh…Thì phải chờ nếu có thằng ở nước ngoài đứng ra tài trợ kinh phí thì chúng nó làm lẹ lắm,có hơi tiền mà ,vừa làm được có tiếng tốt lại vừa có ăn nữa thì ngu sao không làm. Làm xong thì nếu có dịp phát động thêm lần nữa và tiền được rót về hậu hĩ thì chúng ta lại nhanh nhẩu xúm nhau vào làm nữa.Còn nếu không có tiền hay một thằng can đảm đứng lên mà rống lớn : Để Tao Lo Cho Hậu Sự ủa quên Mọi Sự hay kêu gọi anh em đóng góp thì đừng có hòng có tao nghe. Ở VN thì luôn luôn là vậy cho dù cũng có người nghèo kẻ giàu,nhưng cái chuyện tình nguyện bỏ tiền ra thì rất khó,chỉ tội cho những thằng tương đối nghèo,thấp cổ bé miệng có muốn làm chuyện tốt cũng đành bất lực vì mày nghèo thì nói chẳng ai nghe , vô cảm là tốt nhất nghe cu?.
Nếu có ai thông báo : Ê ! tụi bay có thằng …mới về và muốn mời tụi bay đi nhậu và hát Karaoke “lành mạnh “ không ?thì tụ tập vào ngày..giờ..nghe. Là bảo đảm anh em nhanh nhẹn và nhớ có mặt đầy đủ ngay tức thì,chỉ trừ những thằng quá bận nên không chung vui được.Nhất là những thằng không biết nhậu như cái thằng tôi thì ..ngu sao mà không đi phá mồi. Nhưng hễ gặp cái thông báo chay tịnh đại khái như đi thăm thầy,cô hay đóng góp một chút ít gọi là làm một cái lễ gì đấy cho thầy cô thì chỉ toàn thấy im lặng và vô cảm đến khó hiểu,chứng bệnh này ở VN là căn bệnh trầm trọng vô phương cứu chữa. Chính vì vô cảm mà tuy “Bạn Tao “ rất là đông ,nhưng cũng chẳng có ai ra mắt chào nhau cả ,ai nấy đều có chân trời riêng của mình.Cái buổi ban đầu lưu luyến ấy,lúc mới tìm ra nhau ôi sao nó đẹp thế,thôi thì đủ mọi thứ chuyện trên trời và dưới đất,có học chung hay không học chung với nhau thì cũng là “Bạn Tao” cả. Rồi thời gian trôi qua,hình như cái tình cảm ấy rơi rụng dần hay là tại gặp nhau nhiều quá đâm ra nhàm cũng không chừng,hoặc “ tám “ nhiều quá nên chán nhau chăng,chỉ thấy càng ngày càng thưa thớt đi chỉ trừ những lúc tụ tập ăn nhậu là tương đối đầy đủ . Tôi đang lo tới chừng mực nào đó anh em sẽ chia nhau từng nhóm nhỏ chơi với nhau như hiện nay thì lúc đó sân chơi Taberd 76 vắng như cái chùa bà đanh,hoặc cũng chỉ có vài khuôn mặt rảnh rỗi và nhàm chán mà thôi,chỉ chuyên tang bốc và khen lẫn nhau mà thôi. Không biết tôi có bi quan hay không nữa ?.
Phương pháp điều trị : Bệnh này rất khó điều trị vì lúc ẩn lúc hiện,nó “ di căn “ chạy tùm lum tùm la,nhiều khi nó làm được chuyện tốt này mà quên luôn chuyện tốt khác,có tiền tài trợ thì nó chợt nhớ ra và sốt sánh một cách kì diệu,còn không tiền thì nó quên “vĩnh viễn “luôn. Nó chạy theo phong trào và tùy theo nguồn cảm hứng đang chảy dạt dào trong người ,giống như thằng nào có bồ nhí thì tự dưng thấy yêu đời lên hẳn,cũng như vui vui thì thấy thằng bạn đang khó khăn bệnh tật thì giúp,nhưng nếu mày mà cứ bệnh hoài hay khó khăn hoài thì cho mày..chết luôn, rồi quay mặt làm ngơ luôn, cho nên giống như hiện nay thằng giàu chơi với thằng giàu kèm theo những thằng ăn theo ,những lũ nghèo thì tự chơi với nhau nghe . Cho nên với căn bệnh nan y vô cảm thì bó tay chấm cơm,ai lo phần nấy tự mình lo cho mình là chắc ăn,đừng có chơi nổi chơi lấy tiếng chỉ để cho chúng nó chửi tắt bếp mà thôi,nhất là cái thằng hay viết bậy bạ nhưng trúng tùm lum kia,đáng kiếp đời nó.
Địa chỉ tư vấn : Bác Sĩ Sơn Mập – chuyên gia hàng đầu chữa Bệnh Vô Cảm.
Số 53 Nguyễn Du ,Sài Gòn ,quận Nhất( Kios nhỏ xíu bên hông trường Ta-Bu ).
Năm Nổ Vũ Văn Chính,Sài gòn tháng 10 /2011.