Thắng thân mến,
Mày làm tao nhớ tới Phan Chu Trinh, cũng dân Quảng Nam, cũng 53 tuổi (nhưng tụi mình còn sống nhăn), một ông thì làm cách mạng, một ông "giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha" (mau mắn gửi tiền cứu trợ bạn, bravo Thắng; thấy chuyện chướng tai thì lên tiếng ...), khẩu khí mày cũng Quảng Nam lắm (tao mê 1 em Đà Nẵng tên là Uyên Nguyên, dễ thương "vô tuyền khoáng hậu" (tặng anh Hai Lúa chùm nho ăn chơi), nhưng "tình ngỡ đã quên đi, như lòng cố lạnh lùng".
Hồi xưa tao không được hân hạnh biết mày vì lớp ở Taberd đông hơn nhiều với những trường tao học qua, nên chỉ biết những đứa ngồi gần, ngay cả những Kim Đồng đức hạnh đoan trang như Tín tao cũng "kính nhi viễn chi" [thêm một chùm nho tặng Hai Lúa Khải :), don't beat me please ]. Tao buồn cười khi mày nhắc là mỗi lần trả bài mặt tao căng thẳng lắm (tao đâu biết), tao cũng buồn cười khi thằng Vũ Phi Hùng nói là nó không nhớ mặt tao, nhưng nhớ tướng đi của tao (tao có thằng em tướng đi lật đật, tất tả, không có uy "em không dám đi mau, sợ chàng chê hấp tấp, số gian nan không giàu" nhưng Hùng nói là tao hiểu liền vì tao chợt nhận ra là tao đi giống thằng em tao, nói năng cũng nhanh và lắp bắp như nó). It's so fun vì không nhớ mặt nhưng nhớ trade-mark là tướng đi và cái mặt căng thẳng khi trả bài của tao.