# 3190
07 tháng 06, 2011 20:01 Vũ Văn Chính viết
6. Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến. Chàng và nàng cưới nhau. Đêm tân hôn, chàng và nàng tắm bồn nước nóng phủ hoa hồng thơm tho, cùng nhau ăn một bữa hải sản rượu vang trong ánh nến bập bùng. Họ hôn nhau và chàng xốc nàng lên, từ từ bước tới chiếc giường cưới trắng tinh. Rèm buông xuống và ít phút sau, chàng gầm lên một tiếng nho nhỏ rồi đổ sụp. “Lướt gió trên lưng ngựa”, và thế là chàng ra đi mãi mãi.
( Nguyễn Quốc Bảo )
Gạ gẫm và dụ khị mãi rồi cuối cùng em cũng đồng ý lên xe hoa với anh.Không có gì hân hoan và vui mừng hơn thế vì em là cô gái anh khó mà đến gần em.Em giữ gìn tấm thân em thật kĩ càng,ít có anh chàng nào đến gần.Sau bữa ăn tối nồng nàn bên ánh đèn cầy lunh linh,chàng nhìn nàng say đắm như chưa bao giờ thấy hạnh phúc đến thế.Rồi cũng tới lúc quan trọng nhất của đời chàng,cùng với những nỗi hồi hộp của nàng.
Chàng bế xốc nàng đến bên giường,những cái hôn nồng nàn và mãnh liệt đến thật cuồng nhiệt trong bóng đêm.Tới cái đoạn cao trào nhất thì bỗng dưng nghe tiếng chàng rống lên : A ! trời ơi ! sao lại thế..Thế là chàng vùng chạy như bay ra khỏi phòng trong đêm tân hôn,và ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại cái căn phòng ấy.
Thì ra “nàng”nguyên là một chàng trai đã được thay đổi giới tính,nhưng vẫn chưa thể thay đổi vẹn toàn cái "của nợ" trời cho,nên khi tay của chàng mò xuống phía dưới ,mới ra cớ sự như trên.
( Vũ Văn Chính )