# 2671
02 tháng 01, 2011 03:06 Vũ Văn Chính viết
Chủ đề đã đóng
Tết Tây & Quán Cà Phê Và Sài Gòn ( 4 )
Nhưng cũng có khi ngồi mấy quán cóc ở vỉa hè cũng là một cái thú vui,như thỉnh thoảng tôi đi công tác buổi sáng xong,tiện đường ghé vào cái quán cóc nằm trên đường Nguyễn Trung Trực bên hông Pháp Đình,nơi ngày xưa có cây đa cổ thụ trong vườn mà đi học ở Taberd,tôi hay đi ngang qua và đứng nhìn nó.Quán chỉ có chừng 10 cái bàn kê dọc trên vỉa hè,không có nhạc nhiếc gì cả,nhưng ngồi đây thì có thể ngắm bà con đi lại trên đường,và nó lại nằm gần chợ Bến Thành nữa.Bây giờ nơi đây đã trở thành cái quán nhậu buổi tối rất là đông khách.
Hồi ấy tôi đi làm và chờ những lúc rảnh rỗi chưa đi nhận công trình, thì tôi hay lén chui vào trung tâm thể dục thể thao Phan Đình Phùng,hay câu lạc bộ Tennis nằm ở đường Ngô Thời Nhiệm và Bà Huyện Thanh quan.Trong này có mấy quán cà phê ngoài trời rất thoáng mát,lại còn có em chủ quán nom xinh đáo để.Thằng bạn tôi nó làm trong CLB này,nên lâu lâu nó dợt cho tôi vài đường bóng Tennis,cầm cây vợt mà tôi lại nhớ tới thằng Nguyễn Công Thăng học lớp 9-6 ngày xưa.
Hồi ấy nó hay khoe là chơi quần vợt cho tôi nghe.Mà tôi thì lại không thích cái môn quí phái và nhà giàu này,nhất là chạy tới chạy lui mồ hôi nhễ nhại ướt cả áo là tôi thấy khó chịu.Chủ yếu là vào đây dợt một ít Tennis,một ít bóng rổ rồi kéo nhau ra cái quán ngoài sân ngồi chơi cờ Domino ăn tiền,và nhất là nghía cô chủ quán.Vì tới lui thường xuyên nơi đây,vả lại mấy quán này không có nhạc nên quán thường vắng.Thấy tụi tôi kéo vào ngồi là em mừng muốn chết rồi,vì vừa chơi Domino suốt cả ngày , vừa uống nước hay mua thuốc nên em bán hàng mới có doanh thu chứ. Có bữa quán vắng mà ngồi chờ mấy thằng bạn cho đủ tay 4 người,sẵn gió hiu hiu tôi ngồi ghế bố thăng tại chỗ luôn.Có khi đi công trình cả 2,3 tháng mới về quán thăm em,mình nhớ em mà em cũng nhớ mình,chỉ có vậy thôi chứ chẳng có yêu đương gì.
Tôi có một thằng bạn ,nó có con em gái nhìn cũng tàm tạm,nó đòi giới thiệu cho tôi vào cái ngày tết Tây năm 80.Con bé tên là Mai.Tính nó rất lí lắc ,con bé này có một cái dáng đặc biệt là ngực thì lép,nhưng cặp mông của nó thì khỏi chê,đã vậy mỗi lần đi đứng nó sàng qua sàng lại nhìn điệu hạnh ghê quá ,nó còn có cái tật xấu là hay gãi cái mông bành ki nữa,nên tôi gọi nó là con Mai Lắc và thường hay ghẹo em : “ mắt Mai mơ màng ,má Mai mượt mà ,miệng Mai mũm mĩm,mũi Mai mô (đen)”.Quen và đi chơi với nhau một thời gian thì tôi trả lại cho thằng bạn cô em gái của nó.Nó ngạc nhiên lắm nên hỏi tôi vì sao mèo chê mỡ,tôi chỉ nói được rằng :
- Em gái mày nó đi lắc mông dữ quá,lại còn hay gãi..mông nữa.Tao sợ cầm lòng không đậu mà sáp vô rồi bỏ chạy thì tao chết mẹ với mày luôn,nhất là lúc nó không lắc mông nữa mà lại chuyển sang lắc cái bụng bầu.Thôi ! cái nào ăn được thì tao ăn,còn đồ cúng thì tao chịu vậy,mày đừng buồn nghe em.
Vào thập niên 90 ,khi cái bài “Happy New Year” của Abba ra đời,nó được đón nhận khủng khiếp,một bản nhạc rất hay và rất buồn.Cứ vào dịp gần tết Tây là các quán cà phê vang lên giai điệu bài này.Nó nổi tiếng đến nỗi đài Truyền Hình Thành Phố chọn làm bản nhạc phát ngay đêm giao thừa của cái Tết Nguyên Đán,năm nào cũng vậy và cho đến tận bây giờ.Đôi khi nó át luôn cả cái bài “ Li Rượu Mừng”một thời.
Lúc này Sài Gòn cũng đã bắt đầu dễ thở rồi,các cơn sốt đất đai nổi lên ì xèo,và có một số người nhờ buôn bán đất đai mà trở nên giàu có.Ai cũng có công việc và buôn bán thật dễ chịu và trôi chảy.Có tiền là có quyền sinh tật,lúc này các quán cà phê chiếu phim Sex,cà phê ôm,cà phê không đèn nổi lên như nấm mọc sau cơn mưa.Quán nào cũng đèn mờ nhấp nháy,em út ăn mặc tươi mát vì quá nghèo không có đủ tiền mua quần áo(nghe mấy em than vậy!thấy thương cho mấy em quá )
.
Vào quán lúc này hết cái chuyện ngồi đồng trồng cây si rồi,chỉ cần có tiền là có quyền ung dung được phục vụ.Nên quán lúc nào cũng đông đảo các anh trai mới lớn,hay các anh đã lớn nữa,các anh này hay trốn vợ vào quán để tìm lại hương vị ngày xưa của mấy anh.Thằng nào hay đóng đô thường trực và có vẻ bo sộp là mấy em nhớ mặt.Vừa thấy nó dựng cái xe trước cửa quán là 3,4 em chạy ra nắm tay nó kéo vô,lại còn lấy khăn lạnh ra lau mặt cho nó nữa,phải chi nó đẹp trai thì không nói.Đằng này nó mắt toét,răng vổ như cái bàn nạo dừa,da mặt nó sần sùi y như da cá sấu,nó lại nói cái giọng Bắc đặc sệt nữa chứ :
- Mấy em nại đây ! anh sẽ thưởng.Cho anh ni lước uống cho đỡ khát coi lào.
Nhìn cái cảnh mấy em bu vào,em thì lau mặt ,em thì bóp vai nó,có em còn hun lấy hun để tới tấp trên mặt nó.Làm mấy thằng đẹp trai nhưng túi ít tiền như tôi chỉ có nước ngồi ngó.Tôi cũng có em ngồi bên cạnh vậy,nhưng mỗi lần tính dở trò sàm sỡ thì em lại xin đi vô toa-lét.Bà mẹ nó ! nó vô đó xong rồi ra ngồi tiếp,biểu tôi thò tay ra làm ăn thì làm ăn sao nổi.Buổi tối mờ mờ trong quán thì nhìn em nào cũng xinh và đẹp,nhưng sáng ra mà bước vô quán nhìn mấy em mới ngủ dậy,người ngợm như cái mềm rách là tôi lại thấy không ham.
Hồi ấy bên Thanh Đa nổi tiếng với loại cà phê không đèn.Khu Thanh Đa thì đúng ra cũng chẳng có gì hấp dẫn,nếu như không có cái đám choai choai vô công rỗi nghề ,chuyên ngồi đồng ở các quán cà phê với em út,tụi nó rỉ tai tung những cái tin hấp dẫn,đại khái :
- Ông anh qua bên Thanh Đa uống cà phê không đèn chưa ?rất hấp dẫn à nghe,ông anh qua đó một lần là đêm về trằn trọc và không ngủ luôn,nhiều khi quên cả đường về.
Rồi nó kể cho tôi nghe câu chuyện của nó .Thằng Tư Tửng nó dụ khị con Sáu Nhái qua khu Thanh Đa để uống cà phê với nó.Ai ngờ mới nghe tới tên thôi là con Sáu Nhái dẫy lia lịa như đỉa phải vôi:
- Thôi đi ông nội Tư Tửng ! tui vào đó để cho ông” luộc” tui sao chớ,thôi bỏ đi Tám.
Thế là nó đành kiếm một thằng bạn đi cho đỡ buồn.Đúng ra trước đây ở khu này có một dãy quán nằm dọc theo bờ sông,chuyên bán cà phê cho mấy cặp tình nhân ra ngồi ngắm mây nước và tâm sự,có khi các cặp này lại đóng phim hành động rất hấp dẫn nữa.Đèn đóm thì mờ mờ ảo ảo có khi còn chập chờn như điện bị yếu.Thằng Tư Tửng và Năm Nổ chạy lòng vòng đi kiếm quán.Mà không hiểu sao mấy quán này tối hù vậy nè,cả một dãy quán luôn,chỉ trừ có cái bảng hiệu là có đèn nhấp nháy mà thôi.
Thôi thì ngước nhìn lên mấy cái bảng hiệu là thấy sốc rồi ,gì mà “Bóng đêm ma quái”,”Động Thiên Thai”,”Đến đây với em””Xin đừng bỏ em”,”E Ấp”,”Đưa em vào hạ”…Trước mỗi quán là một đội quân đứng chận xe qua lại và chào khách om xòm :
- Vô Mây Mù nè 2 anh trai, quán Tận Hưởng đêêêê ! Không đụng hàng nè anh ơi ! Đoạn cuối tình yêu đấy ới anh… À ! cái tên này nghe hay hay,thế là 2 thằng tấp xe vô bãi gửi và vô quán.
Trời đất ! tối hù như vầy làm sao vô.Bỗng có cái ánh sáng của cây đèn pin nhỏ xíu,và chỉ nghe giọng :
- Mời 2 anh đi theo em,có cần đào không?.
- Thôi đi cha nội ! không lẽ vào đây ăn chay,cho 2 em mướt rịt nghe.
(Trích Chương : Tết Tây & Quán Cà Phê Và Sài Gòn )
Vũ Văn Chính,Sài Gòn Tết Tây Tháng 1/2011.