Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Không phân loại
Chủ đề: 
NHỚ NHỮNG MÙA GIÁNG SINH XƯA
  PreviousNext
# 2595
  22 tháng 12, 2010 19:12  Vũ Văn Chính viết
Locked Chủ đề đã đóng

CHÚC CÁC BẠN MÔT MÙA GIÁNG SINH VUI TƯƠI VÀ MÔT TẾT TÂY HẠNH PHÚC TRÀN ĐẦY .(GIÁNG SINH 2010).

NHỚ NHỮNG MÙA GIÁNG SINH XƯA

Mỗi năm khi cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi về vào tháng 12 là tôi lại nhớ đến những mùa giáng sinh xưa.Ngày xưa cứ bắt đầu vào tháng 12 khi nghe ca sĩ Giao Linh hát bài “ Mùa Sao Sáng “:

“ Một mùa sao sáng,đêm Noel chúa sinh ra đời.Người hẹn cùng tôi, ngày về khi đất nước yên vui…”
Và các quán cà phê với cây thông nho nhỏ đặt trên quầy caisse,rồi nhạc nổi lên có khi cả tháng là thấy Giáng Sinh sắp sửa về .Cũng giống như khi nghe Terry Jack hát bài Season in the Sun vào năm 1974,là tôi nhớ tới mùa hè vậy.Những năm còn ngồi ở Taberd ,mỗi đêm Giáng Sinh là tôi đi đến trường tham dự thánh lễ nửa đêm,rồi về nhà với buổi Réveillon đêm thánh vô cùng thật ấm cúng,cùng với món quà của ông già Noel như: Đoàn tàu xe lửa,máy bay,tàu chiến….Cái tuổi thơ của những năm ấy cũng êm đềm và thật đẹp như những đêm Noel vậy.

Không hiểu sao mùa Giáng Sinh khi nghe những bản nhạc viết về Giáng Sinh nghe nó buồn não nuột,bài nào cũng thế cũng yêu nhau rồi lại xa nhau,và cứ mỗi độ Giáng Sinh về là lại nhớ đến nhau ,cộng thêm cái không khí se lạnh nữa thì thật ảm đạm,nhất là những người đang yêu nhau.Mùa Giáng Sinh với đêm Noel nó ngắn ngủi lắm ,rộn ràng cả tháng 12 vậy đó mà chỉ cần qua cái đêm ngày 24/12 là coi như đã qua mùa Noel rồi ,cho dù niềm vui còn âm hưởng tới cái tết Dương Lịch sau đó .Ngày đó cứ mỗi lần Giáng Sinh sắp về là tôi ráo riết kiếm cho được một em,để mà có dịp tặng thiệp,có dịp đưa em đi dạo hè phố Lê Lợi đông đúc trong đêm 24/12.

“ Mùa Noel đó,chúng ta quen bên giáo đường.Mùa Noel đó,anh dắt em vào tình yêu.”

Đêm hồng ân,đêm an lành,đêm vui mừng..không hiểu sao từ bao nhiêu năm qua,dân Sài Gòn vẫn có thói quen đi mua thiệp ở gần Nhà Thờ Đức Bà hay những chỗ nào khác,vẫn tay trong tay trong đêm Noel 24/12 kéo về đi bộ trên con đường Lê Lợi, hay tụ tập trước bãi cỏ ở Nhà Thờ Đức Bà,để chờ thánh lễ lúc nửa đêm hay nhìn ngắm cái đèn ngôi sao to tướng ,và những dãy đèn màu nhấp nháy từ tuốt trên đỉnh tháp chuông Nhà Thờ Đức Bà chạy dài xuống dưới đất,trẻ em chạy tung tăng sung sướng với cái bong bóng to đùng đủ màu trên tay.Những nam thanh nữ tú trong bộ diện rất thời trang và rất đẹp,cho dù qua mọi biến chuyển của cuộc sống,cho dù cuộc sống vẫn khó khăn vẫn thiếu thốn.

Có những đêm Noel sau ngày 30-4,dù không có đèn màu hay không khí nhộn nhịp của những vũ trường,Discothèque,ngay cả khi không có cả ánh điện Néon của những năm 75,76.Người Sài Gòn vẫn đổ xuống đường nườm nượp như thuở nào,đi lên đi xuống mặc dù cũng rã cẳng và không có gì vui dù chỉ để ngắm nhau,nhưng họ vẫn đi vẫn hân hoan vui vẻ trò chuyện và yêu đời yêu người.Tôi cũng có những đêm Noel trời thật lạnh,không có một em gái để trò chuyện để yêu đương,đành tụ tập mấy thằng bạn đi ra bãi cỏ trước Dinh Độc Lập,nhìn quanh đây đó cũng từng tốp nhỏ ,cả trai lẫn gái ngồi quây quần bên nhau vừa chuyện trò vừa ngồi mơ mộng,gom lá vàng rơi rụng quanh đây rồi đốt lên những đốm lửa,những đốm lửa nhỏ lập lòe trong cái gió lạnh nhè nhẹ thổi qua,không đủ sưởi ấm tâm hồn trong đêm ,rồi ngồi ôm cây đàn Guitar mà rên rỉ:

“Bài thánh ca đó còn nhớ không em?Noel năm nào chúng mình có nhau
….Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn,đêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi”.

Bầu trời đêm tháng 12 trăng vẫn sáng,trời trong với những vì sao đêm lung linh trong không gian bao la và tăm tối,ngôi sao mai vẫn một mình đứng rực sáng trong đêm thâu lạnh lẽo. Sương lạnh xuống ướt đầy vai,ngọn lửa đã tàn.Cả bọn lại lủi thủi đi kiếm một cái quán cà phê nào đó,ngồi gật gà đợi đến sáng rồi mới chia tay.Cho xong một mùa Giáng Sinh buồn,vui lẫn lộn.

Còn có những đêm Giáng Sinh tổ chức họp mặt và mở Bal Famille tại nhà nữa,vào những năm 75,76 .Khách mời phải mắt trước mắt sau len lén vào nhà,bởi có lệnh cấm tụ tập đông người và không được tổ chức nhảy đầm tại nhà.Cũng chỉ khoảng 10 người thôi,nguyên cái sàn nhà lầu một được rắc phấn bột cho nó trơn, để đi valse lả lướt, hay chachacha sôi động cùng với Bebop và “Te” cho nó đã.Nhạc thì đã có dàn Akai hay Magné mở nho nhỏ rồi thế thì cứ vui chơi.Vậy mà có lúc cũng xính vính,đang hào hứng thì dưới nhà có tiếng gõ cửa đập mạnh,thế là mọi người ai nấy giãn ra vội chạy lên lầu thượng,chuẩn bị chui vào Toi let hay kể cả chui vào cái bể nước cạn và to đùng,vì đã có những lần bị bể show và anh em cũng đối phó như vậy.May quá lần này thì chẳng có gì vì chỉ là cha tổ trưởng Dân Phố mời đi họp tổ.Hú hồn ông bà phù hộ.

Vui và hồi hộp là thế nhưng vẫn tụ lại chơi cho đến khi chiến tranh lại về, và cuộc sống khó khăn bắt đầu đến.Nhưng đêm Giáng Sinh về vẫn là đêm của Hồng Ân chói sáng,của An Bình êm đềm cho nhân loại,của những lễ hội vui tươi như cái giọng ca của ban nhạc Boney M với bài Jingle Bell , hay bài Mary’s Boy Child – Oh My Lord nhộn nhịp quen thuộc của thập niên 80 muôn thuở ,hay là vẫn buồn buồn như giọng ca của George Michael trong bài” Last Christmas” ảm đạm và u hoài.

Tôi cũng đã có những lần Giáng Sinh thật thơ mộng và êm đềm,cái thuở mới lớn còn ngu ngơ,khi thích mà không dám nói chỉ biết nhờ người gởi cho em cái thiệp Giáng Sinh,mà lòng cứ sợ em nó trả lại và không yêu.Hay có lần tặng thiệp rồi cãi nhau,rồi xé và rồi lại cãi nữa,phải đến 4,5 cái thiệp thì chuyện mới êm.Ngày đó cũng có lúc làm quen một lúc 3,4 em gọi là secour trong đêm Giáng Sinh,em nào đi không được thì đã có em kia thế,có lúc phải solo một mình vì cái chuyện bắt cá hai tay,nên mỗi mùa Giáng Sinh qua đi thì tôi cũng lại phải chia tay một em vừa đi qua đời tôi.Tôi đã phải hát cái bài “Thánh ca Buồn “mấy lần trong những cuộc tình thuở mới lớn.

Cũng có những mùa Giáng Sinh buồn như năm nào,nằm co ro lạnh lẽo trong bệnh viện để chăm sóc cho đứa con đầu,bị bệnh nặng và không qua khỏi.Đứng trên hành lang lầu 1 nhìn xuống đường,ngoài đường ồn ào cái không khí của xe cộ tấp nập ,của những người đi chơi,đi lễ nửa đêm ,và cả tiếng chuông Nhà Thờ lanh lảnh vang vọng trong đêm thâu,tôi cảm thấy một nỗi cô đơn lạnh lẽo pha trộn với nỗi đau khổ,trong cái đêm Chúa sinh ra đời để rồi sau đó phải chịu chết để cứu rỗi nhân loại. Hay như tôi có lần bị đột quị gần ngày Giáng Sinh,tỉnh dậy sau cái chết hụt thì cũng vừa tới cái đêm Noel bất hạnh năm ấy.Thế đấy! nhưng với tôi những mùa Giáng Sinh trong đời cũng vẫn giống như những mùa nắng đẹp vậy.Vẫn không thể nào quên.

Như một định luật của cuộc sống,thế hệ này nối tiếp thế hệ kia qua những kỉ niệm của đêm Giáng Sinh trong đời.Tôi cũng đã thành một gã trung niên,tóc đã bắt đầu nhuộm muối pha tiêu,những đêm Giáng Sinh năm nào bây giờ chỉ còn là những kỉ niệm xưa êm đẹp,ngồi trông cửa cho lũ con cái chúng đi chơi đêm Giáng Sinh ,y như cha mẹ chúng ngày xưa,chỉ khác là mỗi thời,mỗi người đều có những kỉ niệm những cảm xúc khác nhau mà thôi.

Và cũng đêm Giáng Sinh nay,nhìn bầu trời vẫn trong xanh như cái đêm của ngày xưa,vì sao Mai vẫn đứng lặng lẽ và sáng ngời lẻ loi một mình,tiếc là không có tuyết để cho tôi được mơ mộng, được biết cái lạnh lẽo của một mùa đông băng giá , còn lại một mình tôi ngồi ôn lại những kỉ niệm của một thời xa xưa,cho dù mình không còn cái tuổi thần tiên ngày nào,để hồi hộp hẹn hò đây đó mỗi lần Giáng Sinh về .Trong tôi chỉ còn là Một Thời Để Nhớ.

“ Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian,bấy nhiêu lần tôi nhớ người yêu..”

Ngày nay Sài Gòn rất đẹp với những tòa nhà cao ngất ngưỡng.Đêm Giáng Sinh vẫn bừng lên những ánh đèn mầu khắp nơi,từ trên cao đổ xuống như ánh sao trời lung linh đầy mầu sắc.Sài Gòn bây giờ đẹp và hoành tráng hơn Sài Gòn khi xưa nhiều.Nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhớ một Sài Gòn trong chiến tranh khói lửa năm nào,với những cuộc sống tất bật ngày nào.Và nhớ cả tháng 12 khi cái se se lạnh đổ về,với giọng hát Giao Linh vang trong gió :

“ Lạy Mẹ sầu bi ban ơn,người Việt cùng thương nhau hơn,đất nước này đây,sáng đức tin Chúa trên trời cao”.

Cùng với tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu cho mùa An Bình,mùa Hồng Ân.Tôi cứ nhớ mãi khôn nguôi.

Vũ Văn Chính, Sài Gòn mùa Giáng Sinh tháng 12/ 2010.