Anh kia trả lời:Gậy anh tốt lắm chưa mòn, Xuyên qua phố Rốn vẫn còn giỏi giang,Chợ Mu anh cũng hiên ngang ,Chui vào dọ thám , anh mang em về . Chị nọ lại chanh chua:Chợ Mu ít dốc, êm ru Vẹt tre xẻ trúc vào khu ẩn mình Ẩn mình mà chẳng nằm yên Mãi mê quơ gậy nên đành xác xơ...!!!
Anh kia năn nỉ:Tôi rằng có mắt như mù ,Chị thương chỉ hộ chợ Mu chốn nào ?Tôi từ trên bộ non cao,Trèo qua hai núi , thở vào , thở ra ! Phố Rốn còn những bao xa?Đường đi hầm hố, hay là trơn tru?Nhờ chị đèo đến chợ Mu,Tôi xin hậu tạ mươi xu mua quà . Chị ấy cằn nhằn:Cậu đòi đèo đến chợ MuRồi xin hậu tạ mười xu mua quà Mười xu chẳng bõ cậu à!Phải đèo theo cậu leo qua hai hòn Đường đi nó lại dài thònVượt qua phố Rốn, lòn vào chợ MuChợ Mu đáng giá ngàn vàngMà sao chỉ trả mười xu hả giời...???