- "Ông Giáo biết cô Nguyễn thị Ngọc Bích không?", tình cờ tôi đã hỏi Giáo Nguyên cách nay hai năm.
- " Ông phải cho thêm chi tiết, chứ Ngọc Bích là tên rất thông dụng, mà lại Nguyễn thị, Quận 7 thôi cũng hơn 1000 cô".
Đầu thập niên 70, buổi chiều, tôi theo học thêm ở Trung Tâm Văn Hóa Pháp, trên đường Lê thánh Tôn, ngang khoảng bịnh viện Đồn Đất. Tôi nhớ mang máng khoảng từ 2 đến 3 giờ chiều. Trước khi vào lớp học hay lúc ra về, Nguyễn Đình Nam và tôi hay gặp nhau ở quán nước vĩa hè đường Lê Thánh Tôn. Nam không phải là học sinh Lasan-Taberd.
Hai đứa thường uống nước chanh muối hay nước xí muội, ngồi tán gẫu và nhìn người ra vào Trung Tâm. Học sinh gồm nhiều thành phần, nhiều lứa tuổi, có cả người ngoại quốc như Đại Hàn theo học.
Trong đám người ra vào, có một cô gái xinh xinh, e thẹn theo học tại đây cùng giờ với chúng tôi nhưng không cùng lớp.
Tôi không biết tả làm sao hình dáng cô con gái nên xin minh họa cô nàng bằng tấm hình kèm đây, tìm thấy trên Google.
Cô nàng lúc nào cũng ôm một cặp đi học, áo dài trắng hoăc hồng, dáng dấp luôn e thẹn và nghiêng nghiêng đầu.
Nguyễn Đình Nam dò la thì biết được cô nàng tên Nguyễn thị Ngọc Bích.
Tôi vì quá nhút nhát lúc đó nên chỉ biết ngắm nhìn
Nguyễn thị Ngọc Bích chứ chưa có lần làm quen.Nguyễn thị Ngọc Bích một chân có tật, tôi không nhớ bên nào, có lẽ là tật bẩm sinh nên cô nàng khi đi nghiêng qua nghiêng lại và chậm hơn người khác.
Dù không quen, không kỷ niệm tôi hay nghĩ đến cô nàng. Có lẽ vì cái chân có tật làm hư hao một phần dáng dấp xinh đẹp trời cho!
Hôm nay tôi chia sẻ hình ảnh đẹp của Nguyễn thị Ngọc Bích với các bạn Taberd 76.
Thân Chào
Cụ M