13 tháng 11, 2014 16:57 Dũng viết:
Bính huynh,
Tao tới nhà mày thấy nào là đàn, là kèn saxo, mấy công nương của mày có thể chơi đàn + kèn mà không học nhạc lý không? (được nhưng rất hiếm).
Hồi tao ở Tây, làm việc vôlôngtia ở 1 thư viện, sở của tao cũng nằm ngay bên cạnh 1 thư viện municipal, nên rảnh là tao qua đọc sách về Phật Giáo, Lão giáo, Khổng giáo, Trang Chu v.v... Tụi Tây nó mở mắt tao ra về những chuyện tao biết lơ mơ khi ở VN. Mày biết là Tây Phương khi nghiên cứu, do có truyền thống học thuật + esprit critique nên nó trình bày khúc chiết, lớp lang đọc tới đâu mở tới đó. Đông học Tây, mà bây giờ Tây cũng học Đông, và dạy lại Đông về Đông Phương học nữa.
Cũng có những cái, nhất là liên quan tới tâm linh, đạo học thì cách tiếp cận Tây Phuơng không phải là tối ưu, khi mà Đông Phương nói về "truyền tâm ấn", "thực chứng" ..., dầu vậy khi mình "sờ" được cả 2 cách tiếp cận Tây và Đông thì đã điếu lắm.
Nói lòng vòng, nay trở lại vấn đề mày nêu ra:
- Mỗi môn chơi có luật, ngôn ngữ của nó. Phải chịu khó đầu tư 1 chút, đẩy cái cửa (gõ, cửa sẽ mở) thì mới vào được. Bổn phận của người thích là giới thiệu, gợi hứng. Còn lại là lực chọn của người được giới thiệu.
- Tao rất "enjoy" nghe mày nói chuyện, vì lòng tao đã mở, và có 1 số mầm, nên chỉ nghe mày nói thoáng là tao cảm nhận ít nhiều. Mày cũng vậy, nếu có dư giờ, đọc lướt qua những nguồn tư tưởng Đông Phương, mỗi thứ 1 chút, mình sẽ thấy bức tranh hiện thực truớc mắt mình hiện ra dưới nhiều chiều kích, màu sắc phong phú hơn, đẹp hơn, mầu nhiệm hơn.
Tao không rõ mày có "kê tủ đứng" tao không (tao nghĩ là không), nhưng trên là suy nghĩ thành thật và khiêm tốn của tao, tao thích bày tỏ, diễn đạt dù Lão tử mở mồm rằng "đại khối vô ngôn".