05 tháng 10, 2014 23:00 Vũ Văn Chính viết:
Nhớ vào tháng 8 hàng năm là ngày bắt đầu tựu trường,để đến đầu tháng 9 nhà trường mới làm lễ khai giảng. Lúc nào bắt đầu đi học lại là tụi tôi luôn háo hức với quần áo,giày dép,cặp sách mới tinh. Năm nào nhập học cũng vậy,quay qua tụi bạn hễ thấy tụi nó có cái gì là lạ như hộp đựng bút,cây viết đẹp là thế nào cũng nằng nặc vòi vĩnh bố mẹ mua cho bằng được, con nhà giàu mà đâu có thua ai,bố mẹ nhiều khi cũng nhức đầu vì mấy chuyện lỉnh kỉnh này , thôi thì con nó thích thì cứ cho tiền để tự ý nó mua cho khỏe cái đầu .Tập vở viết là phải là cuốn vở COGIDO 100 trang với hình con nai đang đứng mà lúc đó mới xuất hiện vào năm 72 , giấy trắng tinh và láng nên viết rất êm . Hoặc là cuốn vở LION với hình con sư tử cũng xài được. Nếu ai tò mò mở cái hộp đựng bút của mấy ông thì sẽ thấy , một cây viết mực hiệu PILOT hay sang hơn là cây PARKER 57 viết rất êm và không bị lem mực , một cây bút chì hiệu Agilbert 00 ,một cục tẩy rất đẹp với nhiều hình đẹp và màu sắc đã vậy còn thơm nữa , nghe đâu nó được nhập từ Nhật về ,một cây thước đo góc nhỏ , mấy cây bút long màu ,nếu còn dư chỗ có ông còn nhét vào đấy mấy viên bi ngoại với mầu sắc rất đẹp,hay có khi là một chiếc xe hơi nhỏ xíu làm bằng gang của Hongkong …Háo hức nhất là không biết năm nay đổi lớp mới,không biết những thằng bạn bồ bịch cũ năm ngoái còn ngồi với nhau nữa không , hay sang năm nay có còn thấy mặt tụi nó chạy chơi trong sân trường không nữa?.
Cứ đến đầu tháng 12 dương lịch ,khi nghe trên đài radio bắt đầu phát đi bản nhạc Mùa Sao Sáng , phát cả tháng 12 do cô Giao Linh hát là đã thấy sắp sửa Noel đến rồi. Trên đường phố Sài Gòn cũng bắt đầu bày bán hang đá và cây thông Noel , cuộc sống bắt đầu nhộn nhịp cho một lễ hội lớn sắp đến. Nhớ đêm Giáng Sinh với những đèn trang trí và những cột đèn hoa đăng được dựng lên gần khán đài,với buổi lễ nửa đêm rộn rã trước khi về nhà ăn tiệc Réveillon ấm cúng cùng với gia đình. Ác một nỗi ngày lễ Giáng Sinh không được nghỉ học,bởi thế đêm 24-12 ông nào ham đi chơi đêm thì sang ngày 25-12 thì sẽ có ông nghỉ học vì đi học không nổi,hay vào lớp thì lại ngồi gật gù ngủ gục trong lớp. Có ông láu cá hơn thì giả bộ nhức đầu “kinh khủng” và xin được xuống phòng y tế nằm dưỡng bệnh. Nơi đây ông có thể say sưa làm một giấc thẳng cẳng cho tới trưa tan trường là tỉnh táo hết bệnh, bèn nhanh chân nhỏm dậy và về nhà. Nhớ cái năm lớp 8-3 thằng Nguyễn Đình Đạt dám cả gan ôm vô lăng chiếc xe La Dalat mà bố nó vừa mới mua,hậu quả là nó đưa nguyên chiếc xe còn mới toanh “hôn” vô cái cột đèn ở bên đường . Báo hại phải kéo xe về để sửa chữa và cũng không quên cho nó một trận đòn nhớ đời. Nhưng cu cậu đâu có sợ ,hôm sau đi học còn vênh váo hào hứng khoe cho cả cái xóm nhà lá nghe nữa chớ: Đó nè tụi bay thấy tao ngon hông ?,cu cậu còn coi như đấy là một thành tích đáng nể so với tụi tôi nữa.Thử coi ,không biết lái xe mà dám cầm vô lăng chạy là can đảm hết cỡ thợ mộc luôn. Có thằng nào dám không bây?.
Nhớ có năm được ông anh hứng chí cho đi coi ỗng Boum ( nhảy đầm) nữa, không khí thật vui và ấm cúng. Đèn đóm trang hoàng rực rỡ với cây thông Noel hoành tráng, thêm dàn máy xịn nữa là đúng điệu dân chơi luôn .Đúng là các cậu ấm cô chiêu đua nhau lả lướt trong khi các ông bố thì bận chinh chiến ở nơi xa xôi nào đó. Tuổi trẻ mà ,đâu cần nghĩ gì tới chiến tranh và bom đạn hằng đêm chi cho nó mau già người.
Nhớ hàng năm nhà trường tổ chức đón Tết năm mới với những nghi lễ thật trang trọng ,và những ngày được nghỉ học ở nhà ăn Tết thật là thỏa thích bay nhảy. Được mặc quần áo mới với cái túi đựng thật nhiều tiền lì xì,đi học tha hồ mua đồ chơi , sách truyện hay ăn hàng trước khu Bưu Điện .Mà lần nào cũng vậy,hễ ăn Tết xong là bài vở lu bù , mà học sinh cứ nghỉ dài ngày ăn Tết vô trường học lại,ông nào ông nấy đều uể oải thấy thương luôn. Vô lớp học là chỉ lo tán dóc và hào hứng kể chuyện mấy ngày Tết. Nghỉ học cả tuần chứ có ít đâu,thiếu gì chuyện vui để đấu láo. Đúng là vui như Tết.
Nhớ đến ngày Đại Hội Phụ Huynh Học Sinh được tổ chức hàng năm vào tháng 1 , với những phong trào thể thao sôi động toàn trường.Mà cứ mỗi lần thấy Đại Hội là coi như mùa hè lại sắp về. Nhớ cái năm Đại Hội 1969,tôi bị té xe bong gân ,thế là chống nạng đi học suốt 2 tháng ,không được chạy đi chơi với bạn bè,cứ phải ngồi trong lớp hay ra đứng ở hành lang trước cửa lớp nhìn xuống sân trường xem chúng bạn chạy nhảy, lòng thấy buồn vô cùng. Đã vậy còn bị thằng Việt Dzũng chọc quê nữa : nếu mày gãy luôn cái chân kia nữa thì mày cũng giống tao hehe.Cái Tết năm 1970 do cái chân bị bong gân không đi đâu được,nhưng bù lại tôi lại có thật nhiều tiền lì xì trong túi và cả đồ chơi nữa,gọi là chút quà an ủi người “thương binh” đáng thương bất đắc dĩ !.
Và nhớ đến những ngày bắt đầu nghỉ hè,với nhiều tâm trạng ngổn ngang của tụi tôi. Đứa thì học giỏi và được lên lớp đang chờ những phần thưởng của bố mẹ , như mua đồ chơi ,đi chơi ở bãi biển Vũng Tàu hay lên vùng sương khói Đà Lạt. Đứa thì phải lo âu hồi hộp ở nhà lo ôn bài vì bị thi lại,sợ nhất là phải ở lại lớp. Buồn nhất là đứa nào vì lý do nào đó mà phải rời khỏi ngôi trường thân yêu mà bao lâu năm nay nó đã từng chơi và cùng ngồi học với bạn bè. Riêng tôi thì mùa hè là mùa tôi thích nhất. Ngày ấy tôi thích nhất là bài Mùa Hạ Hồng 72 của bác Phạm Duy do Duy Quang hát:
“ Đôi ta chỉ có một mùa Hè thôi.Đôi ta chỉ có một cuộc tình thôi.
Mùa Hè vừa tới nơi rồi.Mùa Hè vừa tới rồi đi.
Đôi ta chỉ có một mùa mà thôi.Đôi ta chỉ có một lần đời vui.
…………………..
Mùa Hè ngày tháng chưa già,Mùa Hè hạnh phúc đôi ta…”.
Nhớ những lần vùng vẫy trong làn nước biển mặn chát dưới cái nắng say say của mùa Hè, để rồi mấy bữa sau cái lưng lột da và bỏng rát vì không chịu tắm lại bằng nước ngọt,nhìn y như con rắn lột da. Còn nhớ lần đi Hướng Đạo ,tụi tôi 5 đứa trốn gia đình rủ nhau ra Vũng Tàu cắm trại ở Nữ Vương Hòa Bình. Có bữa hứng chí cả bọn chuẩn bị leo núi. Bắt đầu sáng sớm từ Nữ Vương Hòa Bình leo qua cái núi nhỏ gần hai cái đài rada ,gặp một con đường nhựa chạy quanh núi,đi tới chỗ hầm mấy khẩu thần công thời xưa chơi,khu vực này hầu như không có người,vắng tanh như chùa bà đanh . Chơi chán cả bọn nhằm chỗ có tượng Phật Thích Ca Phật Đài mà leo xuống,đường xuống núi dốc có lúc cả bọn phải đi như bò . Mãi tới chiều mới xuống tới Thích ca Phật Đài. Ngồi nghỉ một lúc rồi lội bộ theo con núi về Nữ Vương Hòa Bình,ai dè chỉ đi bộ chừng nửa tiếng là tới. Còn hơn leo núi cả ngày,nhưng bù lại tụi tôi lại khám phá ra những cái lạ lẫm và thích thú. Dân Hướng Đạo với châm ngôn là khai phá mà.
Nhớ những ngày Hè rảnh rỗi ôm trái banh Basket vào trường để tập thẩy vào rổ,có bữa đảo mắt nhìn chung quanh để mong tìm kiếm một thằng bạn học cùng lớp để rủ nó chơi banh cùng nhưng lại chẳng thấy đâu,bèn lủi thủi đi về.Nghỉ hè dài ngày ở nhà nằm đọc sách hay nghe nhạc mãi cũng thấy chán lại mong cho tới ngày khai giảng để gặp lại và vui đùa với những thằng bạn.
Năm nào cũng vậy ,mùa hè là hai anh em tôi lại được ngồi trực thăng bay ra thăm bố ở nơi xa. Tôi chưa bao giờ được đi máy bay chở hành khách của Air Việt Nam bao giờ,nhưng bù lại tôi được đi trực thăng nhiều lắm. Có những lần tôi đi cùng bố,cùng mẹ,cũng có khi tôi đi cùng với bác tùy viên quân sự của bố,hay với ông cố vấn Mỹ của bố. Có khi lúc đi thì bằng trực thăng nhưng lúc về thì lại bằng chiếc C 130 to đùng , nó rộng lắm nhưng kín mít chẳng nhìn thấy gì mà lại ồn ào.
Tôi thích đi trực thăng vì ngồi ở trên ghé mắt qua kính cửa bên hông,có thể ngắm cảnh nhỏ li ti ở bên dưới thật là đẹp. Sợ nhất là lúc ra chỗ bố,được leo lên chiếc UH 1 bay vòng vòng mà theo lời bố là bay thị sát mặt trận. Lúc đó cánh cửa bên hông bao giờ cũng được mở toang,có chú xạ thủ ngồi phía sau lưng lúc nào cũng lom lom tay súng Minigun đáng sợ. Có lúc thấy tôi , chú lại nheo mắt rồi cười và chỉ xuống dưới đất,ý là nói tôi thấy cảnh có sợ không ?Gió thổi ào ào và lạnh buốt,tôi phải cài dây thắt lưng ngang bụng. Có lần hứng chí quá tôi nhoài người qua chú cận vệ để xem mấy dãy đỉnh đồi ở phía dưới. Thấy vậy chú cận vệ hoảng hốt la : Này cậu,cậu mà bay ra khỏi máy bay là tớ sẽ bay theo cậu đấy! ( ý của chú ấy là lỡ tôi có chuyện gì là chú ấy cũng toi mạng,cận vệ mờ). Tuy thích thú nhưng tôi thấy đi trực thăng sao nó có vẻ nhẹ nhàng và chao đảo quá ,cũng thấy sờ sợ. Mỗi lần trực thăng cất cánh là phải chúi mũi về phía trước ,tôi cũng sợ,khi đáp xuống thì nó hơi ngẩng đầu nên cũng đỡ lo.Thích nhất là nghe tiếng quạt đều đều của nó ,nghe như tiếng reo giục giã và rộn ràng bay trong gió.Đó là phần thưởng của bố mẹ dành cho anh em tôi cuối mỗi niên học được lên lớp.Một kỷ niệm đáng nhớ trong suốt cuộc đời của tôi.Rất tiếc là tôi không có được một cơ hội ngồi trên chiếc trực thăng một lần cuối cùng để bay ra biển vào ngày 30-4-1975.
Đã có Những Mùa Nắng Đẹp ( Season in the Sun ) trong đời thì cũng có một mùa hè tựa như Summer Killer. Đó là mùa hè của niên khóa 72-73 tôi rời Taberd. Mặc cảm,buồn chán và thất vọng ,tôi muốn rời khỏi nơi đây để trốn chạy một cái gì đó,cho dù bạn bè ít có đứa biết chuyện về gia đình tôi, chỉ duy nhất có một mình Nghiêm Quốc Việt là nó được tôi cho biết về thân thế của tôi,vì nó ngồi bên cạnh tôi trong năm lớp 9 này .Trốn chạy mà trong lòng thì cứ day dứt mãi không thôi : “..Mùa Hè cho khô những giọt nước.Lệ buồn trong đôi mắt ngủ yên.Tình nồng như hoa ngát nửa đêm.Dù rằng sẽ chóng tàn…” ( Hạ hồng-Phạm Duy).
Tất cả đó cũng là những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi thơ để làm hành trang vào đời cho chúng tôi sau này,dù cho có vật đổi sao dời hay những biến đổi thời cuộc theo năm tháng , vẫn không thể xóa nhòa trong ký ức của các cựu học sinh Taberd , cho tới tận lúc chết.
“ Tuổi thần tiên sống theo hoa học trò
Phượng về thắm tươi trên sân trường nhà
Tuổi thần tiên rướn lên theo thầy cô
Phá vỡ sương mù,theo ánh sáng xa.
Tuổi là cây bút thon thon ngọc ngà
Tuổi là sách thơm trong như ngoài bìa
Tuổi là tay viết xinh xinh hàng chữ
Ép trong đôi tờ,cánh bướm đã khô….
( Tuổi Thần Tiên – Phạm Duy )
Hết phần 1