06 tháng 09, 2014 17:49 Dũng viết:
Hoàn toàn đồng ý với cụ M về Lê Thiện Phước, người tình trăm năm của nhiều thế hệ.
Có ngày Father Day, Mother Day và cũng sẽ có ngày Son Day, lúc đó mình bỏ video này của 8Q vô archive cho chúng sinh xem và bắt chước. Điêù hay là những việc chỉ dẫn từng li, từng tí, sự kiên nhẫn cha mẹ mình cho mình hồi xưa, bây giờ già yếu họ cũng cần như chúng ta cần hồi bé bỏng; nhưng thường ít có ai làm lại được như vậy nên mới có câu "nước mắt chảy xuôi". Xem xong video của 8Q với mẹ, tôi nhận ra là mình qúa nóng nảy, không kiên nhẫn với mẹ.
Cũng nhắc tới Dr. Bi, Bảo này cũng là một trường hợp cần lưu danh và nêu danh. Bảo hát rất hay (ai cũng biết), và Bảo giải thích Bảo không đi làm, để có thể săn sóc cha, mẹ cần sự săn sóc toàn thời gian, cái khó là mẹ Bảo bị Parkinson (nếu Dũng nhớ không lầm), nên Bảo chỉ có 1 window thời gian rất hẹp vào buổi sáng để giúp bà làm vệ sinh trước khi người bà bị co rút lại rất đau đớn (khi ra khỏi window thời gian này). Săn sóc cha mẹ toàn thời gian nên Bảo bị stressed, mập và bụng bự ra. Trong lúc lo cho cha mẹ, để bớt stressed, Bảo hát và lắng nghe tiếng hát của mình. Có lẽ do đó, tiếng hát của Bảo, our Dr. Bi, nghe không hời hợt mà có một kích thước khác. Tiếng hát của Bảo mà chúng ta nghe được "như nó là", là một tiếng hát tới từ tình thương, sự hy sinh, sự stress căng thẳng, sự giải toả căng thẳng hoà quyện với nhau, để hôm nay Dũng, đã ngồi chung lớp với Bảo ở 9-2, 10-B1, nhận ra bạn Bảo ngày xưa rất hiền, nay trong một kích thước khác "Hiền hậu và thương yêu".
Your stories are chicken soups for the soul.