17 tháng 04, 2014 14:12 Dũng viết:
Trong buổi tiệc tiễn người lịch sự, thiên hạ thi nhau mạnh ai nấy hát, như cái chợ, dzui mà. Nhưng khi chị Hường cất tiếng thì thời gian ngừng lại, bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tan.
Đừng xa em đêm nay… đừng xa em, đừng xa em…
Mới đầu tôi không nhận ra bài hát, dù nhận ra lời. Chị Hường hát “phô”? hay chị Hường xúc động lạc giọng? Không sao, chị Hường mà hát thì chắc chắn phải hay, “phô” cũng hay, không hát cũng hay, sông có thể cạn, núi có thể mòn, chân lý ấy không bao giờ thay đổi.
Đàn bà khóc lúc nào cũng dễ thương, và hát thì lúc nào cũng hay, với điều kiện là nàng đẹp.
Tôi mon men phỏng vấn chị Hường vì rất thắc mắc làm sao sau bao nhiêu hương lửa dài lâu như vậy mà chị Hường vẫn thiết tha “đừng xa m đêm nay… đừng xa m đừng xa m…”, magic? phép lạ? Chị Hường kể lại lúc chị 18 tuổi, làm việc ở trường đại học cùng với mấy chục cô gái xuân, một hôm các cô xôn xao, nhốn nháo như gà mắc đẻ, rằng có 3 anh em con nhà ai, qúa đẹp trai, tới xin học “tướng mạo trông phi thường, hỏi ai nhìn không thuơng?!!”, Khải là một trong 3 anh em nhà K(aramazoz) đó.
Hường kể, lúc đó Dương Qung Kứng 23 tuổi, “ốm, hơi móm”. Hồi tưởng lại Khải khi xưa, mắt Hường long lanh, môi nàng thắm, tim nàng hồng, vẫn tươi mát, dòn tan như bó rau muống non năm nào…
Đúng lúc đó, Khải từ cửa bước vào, tươi tỉnh “mới tới thăm thằng bạn Thái Thượng Lão Quân ở Núi Ù về”, thiệt tình là tôi cảm động vì mối tình thân đẹp đẽ này. TTLQ không tới dự buổi tiệc ly thì kẻ chinh phu, nhân vật chính của bữa tiệc, bỏ cả bàn tiệc đông đầy anh em đi chào bạn hiền vắng mặt, không nề hà chi cả, quá thân, quá đẹp cho tình bạn trên 40 năm.
Đứng gần và nghe Khải lẩm bẩm nho nhỏ “trong uống, ngoài thoa”. À ra thế, Thái Thượng Lão Quân có linh đan.