30 tháng 09, 2013 18:22 Chú Vĩnh viết:
Trở lại vấn đề đàn ông bị “ tùng xẻo “, tất nhiên là chẳng ai tán thành việc làm “ lỡ tay “ này. Về mặt pháp luật thì đây là hành vi “ xâm hại tới cơ thể một cách nghiêm trọng “, về mặt tâm lý thì các chị “ giận quá mất khôn “, đa số các gia đình đều tan vỡ và vô phương cứu chữa, xấu mặt cả vợ lẫn chồng. Về mặt xã hội , ngay cả phụ nữ họ cũng không ai ũng hộ giải pháp “ đã triệt là triệt tận gốc “ cái phần quí nhất của đàn ông như vậy. Hãy nhìn đây , một người đàn ông trông thật oai phong và hung dũng như một gã cao bồi với cây súng đeo lủng lẳng bên hông. Mạnh mẽ vẫn chưa đủ nếu không muốn nói tới sức mạnh tiềm tàng nằm nơi “ cây súng “ của chàng. Lúc bình thường thì cây súng nằm lặng lẽ và thu gọn trông rất “ dễ thương và xinh xắn “ ( hình như nghe lén mấy bà mấy em nói vậy ) , nhưng khi ra trận mạc thì nó vô cùng hung hãn ,xông pha khắp chốn và đứng “ sừng sững “ thẳng như cây thông đứng giữa trời vậy . Ngày chàng còn bé tí xíu , các cô các chị hàng xóm hay nựng ,nâng niu và hôn hít cái “cậu nhỏ “ của chàng, có chị vừa “ vân vê “ vừa nói : Cái này , yêu lắm cơ. Nói chung là cái “ cậu nhỏ “ của chàng chắc hẳn phải đáng yêu lắm nên các cô các chị mới “ quậy “ bạo như vậy. Đến khi các chàng đã lớn và trưởng thành thì đố các cô các chị này dám “ quậy “. Tới lúc này thì tới phiên chàng đi “ quậy “ thì có. Quậy quá thì mới sinh ra cái chuyện đứt…súng.
Thử nhìn anh chàng cao bồi mà không có súng trong tay xem sao,trông anh yếu đuối đến thấy mà thương. Đại khái như …con gà nuốt dây thun vậy , ai cũng có thể ăn hiếp được anh ta . Có ông một thời gian sau từ giọng ồ ề lại đổi sang cái giọng eo éo kiểu như : Chòi oi , choi oi cái đồ quỉ sứ ma vương ( tôi nghe mấy ông BS nói như vậy,không biết có đúng không ? ). Phải nói “ cây súng “ đối với một anh đàn ông nó quan trọng như thế nào, có thể ví cây súng là sức mạnh của tuổi trẻ là sức bật của tuổi ..xế già , và cũng chính vì thế nó cũng là điểm yếu của mấy chàng. Câu hỏi được đặt ra là : Súng bị đứt lìa ra thế thì phải làm sao ?. Tất nhiên là rất đau rồi và lại còn chảy rất nhiều máu.Thời trước kia nếu gặp tình trạng “ thê thảm “ này , bệnh viện chỉ cầm máu , băng bó rồi trả “ khổ chủ “ về cho gia đình chăm sóc . Thời nay nhờ y học cũng tân tiến hay cũng vì mấy bà đua nhau xuống tay tùng xẻo “ thằng nhỏ “ nhiều quá ,y như cái bệnh dịch vậy. Nên bên Thái Lan mấy cái vụ Vá , Thêm Thắt , Tạo Dáng …cho cây súng trở nên “ duyên dáng “ hơn , kể cả cái chuyện làm hàng nhái xài đỡ nó nở rộ như nấm gặp mưa.
Thường thì các BS xử lý cây súng hỏng hóc như sau : Khi bị “ tùng xẻo “ , các anh hãy la lên thật lớn???? rồi nhờ người nhà cầm máu tạm thời rồi tốc hành “ bay “ vô bệnh viện gấp.Nhớ phải “ lượm “ cho được cái thân súng bị đứt bằng bất cứ giá nào , rồi lấy ngay cái bịch đựng nước đá sạch bỏ vô. Các BS sẽ cắt lọc , khâu thể hang , thể xốp , mạch máu và ..da lại. Riêng phần khó nhất là phần thần kinh bị “ xẻo “ thì tìm nó đã khó rồi mà nối lại còn khó hơn, đã thế chúng còn bắt nhánh lung tung với nhau nữa , nên chắc chắn cái vùng “ nhạy cảm “ này sẽ kém phần nhạy bén ( tôi nói như vậy không biết có đúng không ? nếu mà nói sai thì hai “ thằng “ BS Sơn Lái , BS Chúc nó cười cho ). Thường thì cái gì mà tạo hóa đã làm ra , cho dù con người có đôi bàn tay khéo léo đi nữa cũng không thay thế được, huống chi là “ cây súng “ , một món rất ư là quan trọng của một người đàn ông. Nếu “ nòng súng “ chỉ bị đứt một khúc thì cũng đỡ , các BS sẽ tạo thêm một khúc mới,có thể lợi dụng cơ hội này tạo thêm độ dài hơn nòng cũ cũng không thành vấn đề . Chuyện nhỏ ,có tiền là có tất cả. Sau đó có thể trang trí thêm hoa lá cành trên nòng súng cho nó trông thật “ ngầu “. Có tay chơi còn “ cẩn xà cừ “ đủ thứ trên nòng súng cho nó thêm phần hầm hố gọi là bản lĩnh đích thực của đàn ông????
Nhưng làm gì thì làm , hàng nhái trông nó đơ đơ làm sao ấy. Chưa kể trong lúc hùng hục tác chiến , bỗng dưng nó bị …sút ra hay nó nghẹo hẳn sang một bên vì mấy anh mạnh bạo quá mức cho phép ,thế là mất hứng , còn gì là hứng thú nữa trời. Nhưng dù sao có vẫn còn hơn không .
May thay, trong nhóm “ tụi mình “ chưa có ai được “ vinh danh “ tên tuổi trong danh sách “ những người khốn khổ “ nêu trên. Phải chăng là vì tụi mình sống rất…có hiếu với vợ , hay là thường áp dụng câu châm ngôn của anh Sáu Bảnh Cali , nghĩa là cứ đi Cống về Nạp đều đều thì đâu có chuyện gì xảy ra. Ông đi ăn phở hay ăn gì gì đó ngoài cơm cho đã đời rồi về nhà tuy sức lực cũng không còn bi nhiêu ,nhưng ông vẫn cứ cố nuốt cho xong cái “ chén cơm “ vừa khô quéo vừa “ ớn tới tận cổ “ kia ( viết tới đây muốn nhanh chân dzọt cho lẹ , mấy bu mà nghe nói xấu như vậy là coi chừng “ thằng nhỏ “ đi chơi chỗ khác à nghe ) , vừa ăn vừa giả vờ hít hà “ khen “ ngon thì bảo đảm mọi chuyện vẫn êm đềm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Đó là nói về cái thời trai trẻ khi xưa thôi, cái thời mà mỗi khi mấy ông đi ra ngoài đường hay đi công tác xa nhà thì mấy bà cứ lo canh cánh bên mình, bởi vì mấy ông hay có cái tật đi ngang về tắt mà không chịu đi thẳng ,đã vậy còn có cái tật ham “ của lạ “ có trăng quên đèn rồi về nhà nói dối vợ con nữa , đến nỗi mấy bà bảo nhau :
“Đừng Nghe Những Gì Súng Nói , Mà Hãy Nhìn Kĩ Những Gì Súng Làm “.
Còn bây giờ ôi thời oanh liệt nay còn đâu nữa , mấy ông bà ở nước ngoài thì nhờ tẩm bổ thịt bò hay bơ sữa nên cũng còn “ gỡ gạc “ chút chút . Chứ ở VN làm thì lo cày bừa thấy bà nội luôn nên mấy chị cũng không thiết tha gì đến cây súng, nhưng vẫn phải để mắt tới cây súng vì sợ nó nổ bất tử ở.. ngoài đường , cũng có một số ông bà còn “ nhậu lai rai “ chút đỉnh ,nhất là mấy ông có vợ nhỏ tuổi hơn mình. Còn đa số thì cả hai ông bà sàn sàn cùng tuổi nhau nên đôi khi cũng gặp trở ngại trong “ kĩ thuật tác chiến “. Ví dụ như có ông tự dưng nửa đêm thanh vắng nổi lên cái “ thú tính “ trong người muốn xách súng bắn ngay,nhưng khổ thay là mấy bà cũng chưa chuẩn bị hay không còn ham hố gì nữa nên làm lơ , khiến cho các anh phiền lòng không ít ,không lẽ lại xách súng đi ra ngoài bắn dạo nơi khuya khoắt. Thế rồi lâu ngày “ nhịn bắn “ lại sinh ra cái mà người ta hay gọi là “ khí tồn tại não “,mà triệu chứng rõ nét nhất hay biểu hiện ra ngoài là bị hói hay tóc bạc ngay giữa đỉnh đầu??? ( em đoán mò thôi ,mấy anh thông cảm nghe ). Còn mấy bà cũng vậy , lâu lâu muốn sử dụng chiêu “ hấp tinh đại pháp “ như trong truyện kiếm hiệp , nhưng ông chồng lại ì ra chẳng chịu làm ăn gì ,mà có muốn làm thì cũng không làm nổi nữa kìa , chị em chỉ có mà thở dài ra. Nhưng thỉnh thoảng mấy ông cũng ráng làm cái bổn phận của người đàn ông cho vui nhà vui cửa chứ , chả bù với khi xưa hễ cứ rút súng ra là bắn ngay chẳng cần suy nghĩ y như cây súng liên thanh M.16 vậy, có ông chưa kịp bóp cò thì đạn đã vãi ra rồi , cái này dân chơi gọi là “ khóc ngoài quan ải “ , còn bây giờ thì cũng rút súng nhưng lại phải nghĩ tới thuốc “ trợ lực “ và phương pháp kĩ thuật để áp dụng sao cho mọi chuyện được êm xuôi , nội cái chuyện nạp đạn không thôi cũng đã chậm rì rồi , mà bắn thì y như cây Carbin M.1 thấy mà chán phèo . Cố gắng cà xịch cà đụi mãi mới được ủi một “ phát ” gọi là phát ân huệ , nếu cố gắng làm thêm “ phát “ nữa thì y như rằng đau lưng cả tuần + thêm một tuần nữa mới phục hồi súng đạn phần nào. Cho nên ở tuổi bây giờ anh em chỉ yêu bằng tay , bằng mắt mà thôi , nghĩa là từ A cho đến Y Cà Lết rồi ngưng , còn cái đoạn Z thì bỏ đi Tám ơi.
Tuy vậy, nhưng hễ cứ thấy em đẹp là mấy anh lại thấy cái “ thú tính “ trong người nó nổi lên phập phều , lại phải sờ bằng tay và nhìn bằng mắt cho nó đỡ thèm thuồng , gọi là cho tinh thần hưng phấn một chút. Bởi vậy mấy quán nhậu “ quậy “ ở VN lúc nào cũng đông mấy anh tới nhậu , già trẻ lớn bé gì , tóc bạc phơ hay tóc đen thậm chí không có tóc cũng được mấy em gọi bằng anh hết , sướng chưa ? đã vậy còn được tha hồ nghịch ngợm bằng tay nữa mà mấy em chỉ nhẹ nhàng trách yêu : Cái anh này… Nghe nói bên Cali cũng có cái quán cà phê Lú gì đó , mà mấy em cũng chỉ “ lú “ ra có tí xíu mà thôi , để cho các anh ngắm thỏa thích , ngắm thôi nha , anh nào mà cái tay hay táy máy lỡ em mà la lên thì bỏ mẹ , đi tù như chơi không sướng như ở VN đâu . Cho nên cây súng bây giờ tuy chỉ còn một chức năng “ thoát nước “ trong người ra , và cũng là vật để trang trí cho vui lâu lâu lại được móc ra “ sủa “ một phát cho thêm yêu đời , mà không có nó cũng không được . Đã thế , ngày xưa có câu nói nổi tiếng mà nếu áp dụng trong trường hợp này cũng không sai :
“ Súng Còn Thì Còn Tất Cả , Súng Mất Thì Mất Tất Cả “.
Vũ Văn Chính , Sài Gòn tháng 8 / 2013.