14 tháng 03, 2013 09:24 Vũ Văn Chính viết:
Tuổi Chúng Mình : Bệnh và Lo
( Thân tặng những người cùng trang lứa và đồng cảnh ngộ với tôi )
Bệnh :
Người xưa thường nói : Ngũ Thập Nhi,Tri Thiên Mệnh ,đại khái là khi 50 tuổi mình có thể đoán được cuộc đời mình ra sao rồi.Đã vậy ông bà mình lại còn “ nồ “cảnh giác con cháu,coi chừng cái ngưỡng tuổi 49 nghe. Ai mà vượt qua được cái tuổi này thì coi như may mắn,còn không thì bị “té giếng” như chơi ( nghĩa là mang bệnh trong người ). Té nhẹ thì mang chứng bệnh nhẹ hều chữa trị một thời gian rồi cũng khỏi,té nặng thì nếu không “ xin cho một người vừa nằm xuống,thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang..”,thì cũng ôm “thằng” bệnh suốt cả cuộc đời còn lại.
Tin hay không thì tùy mỗi người,nhưng riêng tôi thì đúng ngay vào cái tuổi 49 tôi bị “ té giếng “ một cú ,tuy nặng nhưng cũng đầy may mắn. Vào một buổi trưa êm ả,đang ngồi rung đùi đọc báo thì tự nhiên thấy cả lồng ngực nó đau một cách rất khó chịu,mồ hôi toát ra đầy người nhớt nhợt,chịu không nổi tôi bèn nằm lăn kềnh ra nền nhà.Thấy vậy , bu nhà hoảng hốt kêu ngay xe Taxi đưa tôi đến bệnh viện và vào phòng cấp cứu ngay,tới đây thì tôi chẳng còn biết gì nữa.
Đang chơi vơi giữa thiên đàng và hỏa ngục,chưa biết mình sẽ về chốn nao thì tôi sực tỉnh dậy.Thấy trên ngực đầy giây nhợ dính vào người lòng thòng,một cái bàn đựng ống thuốc trợ tim,cùng với 2 cái “ bàn ủi “ để sẵn bên cạnh giường ,hễ tim ngừng đập là chơi 2 cái bàn ủi ngay tức thì,thêm một ông y tá coi tướng tá lực lưỡng đang đi tới đi lui hỗ trợ khi cần thiết,nếu 2 cái bàn ủi sử dụng mà không ăn thua gì là ông hăm hở xăn 2 tay áo lên và nhồi lồng ngực cho tim đập lại ngay lập tức. Cũng may là tôi đã tỉnh dậy kịp thời,và chưa cần sử dụng mấy bộ đồ nghề nói trên. Bên tai tôi cũng vừa kịp nghe tiếng ông bác sĩ túc trực bên cạnh nãy giờ đang vừa cất lên : “ Cha này hay ghê ta , mới nghe báo giá phải mổ đặt sten là chả tỉnh dậy rồi”.
Sau này tôi mới được nghe bu nhà kể lại rằng,lúc đưa vào phòng cấp cứu thì mấy ông bác sĩ xúm vô chẩn đoán tôi bị nhồi máu cơ tim,máu không lưu thông qua tim được.Thế là ông bác sĩ cho gọi người nhà ra gặp riêng ( ở VN nếu mà nằm phòng cấp cứu mà nghe bác sĩ cho gặp riêng người nhà ,thì có 2 tình huống xảy ra: 1- tình hình bệnh nghiêm trọng cần can thiệp gấp ,2- nghe lời khuyên của bác sĩ là cho người nhà về thích ăn gì thì cho ăn nấy,nghĩa là bác sĩ đã chê bệnh nhân rồi ,chỉ còn chờ ngày “đi về chốn xa “,nói chung hễ bác sĩ đòi gặp người nhà là đã sợ thấy mẹ rồi ). Bu nhà hồi hộp chăm chỉ ngồi nghe ông bác sĩ nhỏ nhẹ giải thích như sau : Nếu dùng thuốc trợ tim không xong thì phải mổ cấp kì để đặt “ cọng “ sten,mỗi cọng chỉ có 3.000 đô thôi,mỗi trái tim đều có 3 mạch máu để lưu thông,nếu chẳng may cả 3 đều bị nghẹt cống thì phải đặt 3 cọng sten là chắc ăn như bắp,sơ sơ có 9.000 đô thôi mà,bà có đồng ý chăng? Thằng cha bác sĩ ăn nói nhỏ nhẹ và tỉnh bơ kia khiến bu nhà toát mồ hôi hột.Một cọng sten thì bu nó đã nghĩ đến chuyện đi vay nợ rồi,mà nếu cần phải xài tới 3 cọng thì coi như …bán nhà gấp.Đang hồi hộp thấp thỏm thì cũng vừa lúc tôi ngóc đầu tỉnh dậy đúng lúc và kịp thời,và mọi chuyện coi như tạm ổn.
Tuy cơn bệnh Tim đã qua cơn nguy hiểm,nhưng tôi cũng vẫn phải nằm chơi thêm 15 ngày nữa trong bệnh viện ,vì lại có thằng Viêm Phổi bất chợt ghé qua thăm.
Từ lúc có “thằng” bệnh nó trú ngụ trong người tôi thì cũng bắt đầu cuộc sống gặp nhiều phiền toái và tốn kém.Nào là phải uống thuốc suốt cả đời,rồi thường xuyên đi tái khám để đổi thuốc.Uống nhiều quá nhiều khi không nhớ thuốc nào phải uống buổi sáng,trưa hay chiều,chưa kể trí nhớ kém dần lại mau quên,đã vậy uống thuốc lâu ngày dễ sinh ra tác dụng phụ làm tổn hại tới bao tử và gan.Đâu phải chỉ có mỗi một thằng bệnh không đâu,có khi nó còn rủ thêm thằng Cao Huyết Áp,thằng Viêm Phổi về chơi lâu dài trên cơ thể mình.Bữa nào tụi nó vui vẻ tổ chức họp Party nhảy nhót tưng bừng là tôi nằm mẹp tại chỗ, mà hình như tụi nó vui nhiều hơn là buồn , nên tôi cũng mệt muốn nhá thở ,có khi phải đi nằm viện chơi cả tuần.
Bởi vậy có nhiều người sợ đi khám bệnh là vậy,khám một bệnh mà nó lòi ra cả đống bệnh thì càng lo thêm,thôi thì cứ để cho nó khi đau nó “xì” ra tự nhiên nhiều khi lại hay,có gì thì đi cấp cứu luôn cho tiện????. Có những lúc gặp bạn bè thì nghe tụi nó “ quở “ rằng :” sao lúc này thấy mày hồng hào quá vậy”,mà đâu biết rằng tôi đang lên máu vì quên uống thuốc Cao Huyết Áp. Hay mới thấy bữa trước “Anthony” bảnh tỏn đi họp bạn,qua bữa sau thấy ông nằm mẹp và bèo nhèo như con mèo vì bệnh tật chúng đang tưng bừng nhảy nhót trên người. Kể từ lúc “ quị té trên đường đời,sợi tóc vương chân người ..” mang bệnh trong người thì cũng chẳng làm được việc gì,cứ coi như gãy gánh giữa đường và là gánh nặng cho gia đình vậy. Cũng chính vì thế mà có thêm thằng Mặc Cảm len lén đến trú ngụ,khiến người mang bệnh có đôi khi thấy chán nản và trốn tránh bạn bè là chuyện thường.
Mỗi lần đi tái khám ở Viện Tim là tôi thấy oải,lần đầu đi khám thì nào là xét nghiệm máu,đo điện tim đồ,chụp phim,siêu âm tim…có khi cả buổi sáng cũng chưa xong vì quá đông bệnh nhân,đầu giờ chiều lấy kết quả và đi khám bác sĩ xong ,nhìn đồng hồ thì cũng đã 4 giờ chiều.Một tháng sau đi tái khám thì bác sĩ đề nghị đi bộ gắng sức để theo dõi nhịp tim.Nộp hồ sơ bệnh và ngồi chờ ,mỗi người phải leo lên một cái máy và đi bộ trong 15 phút. Đến gần trưa thì tới lượt tôi vào phòng,con bé y tá bèn nhanh nhẹn đo huyết áp và biểu ngồi chờ tới lượt,một lúc sau không hiểu sao con bé đo lại thì thấy tự nhiên huyết áp vọt lên cao,nó bèn cằn nhằn :” Cái ông này lạ ghê ,mới lúc nãy đo thì thấy bình thường,còn bây giờ thì tự dưng leo lên cao là sao ta?”. Con bé liền phát cho tôi một viên thuốc hạ huyết áp và biểu ra kia ngồi chờ. Mà đâu phải chỉ có một mình tôi ra ngồi chờ một mình đâu,có tới 4 mạng trạc tuổi tôi cũng đang ngồi chờ cho huyết áp tụt xuống thì mới đi bộ được. Một lúc sau con bé y tá xách đồ nghề ra đo lại thì cũng chẳng ăn thua gì,nó vẫn còn cao ngất ngưỡng mà chưa chịu hạ cánh , con bé y tá lắc đầu bèn đề nghị lần sau trở lại tiếp tục làm thủ tục đi bộ gắng sức ,thế là toi cả một ngày trời mệt mỏi vì đi tái khám.
“Thằng” bác sĩ Sơn Mập nhà mình nó hay ví von : “ chúng mày giỏi,thì đít có sỏi” (không biết ý nó có ám chỉ đến bệnh Trĩ không ?).Tôi không phải là bác sĩ nên tôi thường ví von bệnh tật như sau : Ông nào thời trai trẻ mà hay vào những chỗ mà mấy bu hay gọi là nơi “không lành mạnh”,lại thêm cái tật hay khoái táy máy quờ quạng tay chân,gặp gì là hăm hở bốc lấy bốc để thì về già thế nào cũng mắc những bệnh về xương khớp tay chân.Cha nào hay xách súng đi bắn dạo,bắn lung tung,bắn theo kiểu Hollywood như chuông reo là bắn,mà không reo cũng bắn , kể cả bắn chỉ thiên hay buồn buồn bắn thằn lằn trên tường nhà,nghĩa là gặp đâu bắn đó và ham hố tới cái độ cuối năm gần tới giờ giao thừa rồi ,mà vẫn còn xách súng chạy rong để đi tìm chỗ bắn cú chót ,gọi là bắn xả xui năm cũ và đón chào năm mới thì y như rằng có ngay “thằng” bệnh Tuyến Tiền Liệt. ( Nói tới đây tôi lại nhớ tới thằng Sơn Lai mắc dịch nhà mình,nó chuyên xách súng… nước đi “ bắn dạo” chị em phụ nữ,nó bắn ghê lắm mà cho tới giờ này nó vẫn còn sung. Và chỉ khi nào súng ống của nó hỏng hóc thì nó mới đổ bệnh, chỉ nghe nó nói vậy thôi cần phải trực tiếp chứng kiến thì mới rõ trắng đen,nhưng đời nào nó cho ai nhìn nó đang đóng phinh hành động bắn súng bao giờ . Anh em còn đồn rằng nó cứ ở VN 6 tháng là phải về Pháp 1 tháng để tẩm bổ nghỉ dưỡng và chữa bệnh ,còn bệnh gì thì chỉ có nó mới biết mà thôi ). Cha nào đi nhậu hay có tật lủi vô mấy gốc cây hay bờ tường bên đường,rồi khoan khoái lấy nước từ trong người ra ( nói theo lối bình dân là tè bậy ngoài đường , cái tật này thì ở VN là số một),thêm cái tính hảo ngọt nữa thì dính ngay thằng bệnh Tiểu Đường hay Đái Tháo Đường.
Ông nào đi nhậu mà chỉ lo uống chứ không lo phá mồi,hay lo ngồi phá mồi mà không chịu nhậu là lãnh ngay thằng bệnh Bao Tử hay Gan,đôi khi có thêm thằng Tai Biến Mạch Máu Não đi kèm là chuyện thường. Còn tay nào có lòng rộng lượng bao la mà yêu nhiều,bạ gì cũng yêu kể cả có lúc yêu tầm bậy, và thường yêu theo câu châm ngôn : Ai yêu mình mà mình không yêu lại thì sẽ có tội hay yêu ai cũng vậy ,yêu anh thì anh cám ơn em nghe,hoặc tiền thì anh không có ,nhưng tình thì anh không thiếu…. Nói chung yêu vô tội vạ , yêu liền tù tì , yêu liên khúc thì dính ngay thằng Tim Mạch là cái chắc. Cha nào có cái tật khoái trèo bờ tường , leo bờ rào theo cái kiểu : Em ơi mở cửa cho anh vào ,nếu không anh leo rào vô cũng dzậy ,bạ gì leo nấy ,hết leo trèo trong nhà lại vượt bờ rào ra ngoài đi kiếm chỗ leo tiếp,mà leo gì thì tôi không dám nói sợ bị…kiểm duyệt ,chỉ nói mấp mé rằng khi leo lên thì máu hừng hực dâng lên cao tới đỉnh ,chừng nửa tiếng sau hay có khi sớm hơn nữa lúc leo xuống thì máu tụt cái vù ,rồi nằm thở phì phò và sau đó lăn ra ngáy khò khò ,nói như vậy tùy ai nấy hiểu đi ,những cha này về già không Cao Huyết Áp hay Tụt Huyết Áp thì cũng là chuyện lạ .Tay nào hồi còn trẻ khoái làm người lớn bằng cách tập tành hút thuốc để lấy tự tin và can đảm đi cua gái ,lớn lên hay thích hít mùi những “ của lạ “ như “hoa đồng nội “hay” mùi cỏ dại” chẳng hạn ,thì lãnh ngay cái thằng Phổi cho coi…Đáng sợ nhất là cái thằng siêu quậy Ung Thư,cái thằng này không ai rủ mà chỉ sợ nó tới bất tử. Sống lành mạnh hay không lành mạnh thì nó cũng lủi tới mình,chứ chẳng cần trời kêu ai nấy dạ thì nó mới tới. nó chạy lung tung cả lên trong người mà từ chuyên môn hay gọi là Di Căn . Cái thằng quậy nhất trong các thằng quậy,nó mà tới trú ngụ trên người ai thì thế nào cũng “tạ từ trong đêm” hay “dạo chơi trên tiên cảnh “ngay,không sao mà thoát nổi.