| 30 tháng 12, 2012 23:43 Nguyễn Quốc Bảo viết: DUYÊN QUÊ mong gặp một lần cho vơiNỔI BUỒN HOA PHƯỢNG trong đờiDẤU CHÂN KỶ NIỆM một thời học sinhVà TRANG NHẬT KÝ riêng mìnhLàm sao có được chuyện TÌNH THIÊN THUCÔ ĐƠN nhìn GIỌT MƯA THUNghe như TUYẾT LẠNH âm u sao đànhLật từng LƯU BÚT NGÀY XANHThấy như LỆ ĐÁ vây quanh NỖI NIỀMSẦU ĐÔNG chẳng phải của riêngBÓNG CHIỀU TÀ nhạt, PHỐ ĐÊM hững hờĐÒ CHIỀU chở mấy LÁ THƠKHUNG TRỜI TUỔI MỘNG, TÌNH BƠ VƠ sầuÔi NHỮNG ĐÓM MẮT HỎA CHÂUNỦA ĐÊM NGOÀI PHỐ nhuốm màu thê lươngMONG NGƯỜI CHIẾN SĨ sa trườngVào trong CÁT BỤI gíó sương không sờnĐể ai GIẤC NGỦ CÔ ĐƠNNGƯỜI ĐẸP YÊU DẤU, DỖI HỜN phòng theTừng đêm TRĂNG SÁNG VƯỜN CHÈTRĂNG MỜ BÊN SUỐI nghe se sắt lòngCÔ ĐƠN, TÌNH NHỚ, phòng KHÔNGNGHÌN TRÙNG XA CÁCH nhớ mong ngập trờiNẮNG CHIỀU giăng sợi đơn côiGIỌT MƯA TRÊN LÁ khóc đời hợp tanBao giờ em bước SANG NGANGGIỌT LỆ SẦU khóc CHIỀU HOANG VẮNG ngườiGA CHIỀU, NHƯ GIỌT SẦU RƠI,TẦU ĐÊM NĂM CŨ biết NGƯỜI VỂ đâuXÓM ĐÊM, TRĂNG RỤNG XUỐNG CẦUTÌNH BUỒN biến SẮC HOA MÀU NHỚ thương
Cho em ĐÔI BÓNG bên đường Chung HAI LỐI MỘNG một phương trời hồng Sá gì ẢO ẢNH, ĐÊM ĐÔNG NỔI BUỒN GÁC TRỌ chờ mong ngày về NGĂN CÁCH, MẤY DẬM SƠN KHÊ ĐƯỜNG XƯA LỐI CỦ trăng thề còn đây Tình yêu CHIẾC LÁ THU PHAI LÂU ĐÀI TÌNH ÁI không xây một mình Từ ngày XẾP ÁO THƯ SINH
|