14 tháng 09, 2012 04:36 Giáo Dũng viết:
MẸ TÔI
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả
vô danh,nhận được qua e-mail, mong được chia sẻ với mọi người trong Mùa Vu Lan
Báo Ân Cha Mẹ 2012)
Suốt thời
thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà
chỉ có một con mắt. Bà là đề tài để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi
làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, tôi
nhìn bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, những đứa bạn
học trong lớp la lên:
"Ê,
tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!".
Tôi xấu hổ
chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày
hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà:
" Mẹ
làm con xấu hổ quá !".
Mẹ tôi
không nói gì . Còn tôi, lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến
cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không muốn liên hệ gì với mẹ
tôi nữa. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được
một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau mấy
năm học và tốt nghiệp, tôi trở về lại Sàigòn làm việc cho một công ty ngoại
quốc, tôi lập gia đình với một người bạn gái cùng làm việc chung. Vợ tôi thì
con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, tôi chỉ nói tôi mồ côi từ
nhỏ, không có thân nhân. Tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, vợ con và
những tiện nghi vật chất tôi có được. Tôi cũng có hỏi thăm tin tức xa gần ở
dưới quê và được biết mẹ của tôi còn sống, bà vẫn còn ở trong căn nhà tranh
vách đất của năm xưa không thay đổi. Bà cũng lân la đó đây tìm kiếm tôi nhưng
tôi thì bặt vô âm tín.
Bất ngờ !
một ngày kia, Bà xuất hiện đứng trước nhà tôi với thân hình tiều tụy già nua,
áo quần rách rưới bà gõ cửa và nói rằng: nhà này có phải của cậu MINH không vậy
?. Hơn nữa, nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ biết
con dâu hay các cháu. Cho nên, mấy đứa con tôi thấy bà già này đến gõ cửa chúng
nó hoảng sợ la hét lên và bỏ chạy. Tôi thấy vậy vội chạy ra vừa giận vừa lo sợ
vợ tôi biết chuyện, bèn hét lên:
"Sao
bà dám đến đây làm con tôi sợ thế ? bà đi khỏi đây ngay!".
Mẹ tôi chỉ
nhỏ nhẹ trả lời:
"Ồ,
xin lỗi cậu, tôi nhầm địa chỉ!" và lặng lẽ quay đi.
Tôi không
liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng
bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con
hay sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận
nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé về thăm căn
nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng bà ấy đã
mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, cho nên hàng xóm đã lo mai táng
xong rồi. Bà trước khi chết có viết để lại một lá thư nói với người hàng xóm:
“nếu sau này có người thanh niên nào đến đây tìm tôi thì xin đưa họ lá thư này”
Tôi nhận thư mà nước mắt tuôn trào…và chết ngất trên các giòng chữ của Mẹ tôi
để lại:
"Con yêu quý, Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã
đến thăm con bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói
con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi
giường để đến đó nhìn thấy con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong
suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không ? hồi con còn nhỏ bé, con bị
tai nạn và hỏng mất một mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có
một mắt, nên mẹ đã cho con một con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có
để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ
rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được
cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho
mẹ.. Mẹ thương con lắm, Mẹ...".