01 tháng 04, 2012 20:52 Lê Xuân Việt viết:
Merci Bảo đã sưu tầm và gửi bài viết rất giá trị về thi sĩ Vũ Hoàng Chương. Việt tin là thế hệ bố mẹ mình và của tụi mình đã và sẽ luôn được có những cảm xúc xao xuyến khi đọc thơ của ông, và những thế hệ con cháu mình về sau cũng sẽ như vậy. Mấy ai yêu thơ mà không biết hai câu bất hủ này của ông,
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu,
Đời vắng em rồi say với ai?
Điều ngạc nhiên lý thú cho Việt về tiểu sử của ông là bà Thục Oanh là chị của thi sĩ Đinh Hùng, một thi sĩ lỗi lạc mà theo Việt, nét đẹp trong thơ của ông tăng trưởng với thời gian và kinh nghiệm sống của người đọc. Có lẽ Việt mang chút thiên vị đến bài Tự Tình Dưới Hoa của ông,
"Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng:
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng.
Mắt xanh lả bóng dừa hoang dại,
Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng.
Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay,
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ?
Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ,
Nửa như hoài vọng, nửa như say.
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ,
Hương ngàn gió núi động hàng mi.
Tâm tư khép mở đôi tà áo,
Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi !
Em muốn đôi ta mộng chốn nào ?
Ước nguyền đã có gác trăng sao.
Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý,
Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào.
Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ.
Nắng trong hoa, với gió bên hồ,
Dành riêng em đấy. Khi tình tự,
Ta sẽ đi về những cảnh xưa.
Rồi buổi ưu sầu em với tôi
Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời.
Vai kề một mái thơ phong nguyệt,
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười."
vì người bác kính mến của Việt, cố nhạc sĩ Phạm Đình Chương, đã phổ thành nhạc phẩm bất hủ Mộng Dưới Hoa.
Bravo, bravo, Bảo!