Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Văn thơ
Nội dung
Bấm F8 để viết tiếng Việt có dấu  (xem Hướng dẫn)
Đề mụcVăn thơ
Chủ đềBỆNH VIỆN PHỤ SẢN TỪ DŨ ( 4 )
03 tháng 02, 2012 16:59   Vũ Văn Chính viết:

            Đầu tiên nó được lọt vào phòng khám phụ khoa ,cũng chính vì nơi đây nó được nhìn và tiếp xúc đủ mọi loại “ Bướm”, nên chỉ vài năm sau từ cặp mắt tốt nhất thế giới của nó tự dưng lên độ nhanh cấp kì ,số đo độ của nó thăng hoa theo số năm nó ngự ở phòng khám phụ khoa. Cho đến khi lên đến 7,8 độ thì nó được điều sang khoa sanh đẻ hay nôm na gọi là phòng sản xuất ra các em bé. Theo lời của nó nói thì “phải là bạn thân lắm nó mới kể vì sợ méo mó nghề nghiệp”. Lúc đầu khi phụ trách phòng sanh đẻ,nó thấy “kinh khủng” quá. Thôi thì nơi đây đủ mọi hạng người : Bình dân có,trung lưu có,trí thức có ,sang giàu cũng có …nói chung đã vào đây thì em nào cũng ngang nhau.  Chỉ có khác ở chỗ Rên Và La. Vì trực tiếp đụng độ nhiều ca nên nó rút ra kinh nghiệm như sau: Thường thì mấy em đẻ con so là Rên to nhất vì có lẽ chưa có kinh nghiệm, có lần nó nghe một em Rên rằng : 

- Anh ơi là anh! mới lấy nhau chưa kịp sung sướng dài lâu,thì em lại dính bầu ngay lần đầu tiên ,khổ thân em quá anh ơi là anh.Anh nhớ lần sau chừa cái sung sướng ra xa một tí nghe anh.
                         .Nó sợ nhất là mấy em con rạ hay đẻ nhiều lần,mấy em này thì đã không những Rên to tiếng lúc đẻ ,mà mấy em còn la át cả tiếng bom.
              Không những la lớn lại còn la lối tùy theo người ngợm nữa thế mới ghê chứ. Mấy em trí thức nhà giàu thì còn đỡ,trong cơn quặn đau em chỉ có la như vầy:

              -  Trời ơi là trời ! người ta đi biển có đôi,còn tôi đi biển mồ côi một mình.Đúng là một kiểu la trí thức.

                 Sợ nhất là mấy em thuộc hạng bình dân,thường mấy em này Rống lên chứ không còn La làng nữa ,có lần nó được nghe tiếng rống như sau :

 - Ôi giời cao đất dày ! Đau quá…chồng ơi….mẹ mày…chồng ơi là chồng!!!!

 - Tổ sư mày…thằng chồng…chỉ có mày sướng…còn tao là khổ thôiiiiii !!!

                 Nó còn kể rằng,lúc mới xuống khoa này nó cứ đứng trố mắt ra nhìn các loại “bướm” đang biến dạng mà thấy kinh hoàng ,nhưng cuối cùng nó tâm sự rằng : Cái nghề của nó tuy đụng chạm và nhìn những con” bướm” có khi thấy kinh khủng ,nhưng trong lòng nó không bị nguội lạnh ,trái lại nó vẫn còn ham và yêu “bướm”,thế mới ghê chứ. Hậu quả là số độ của cái kính cận bây giờ đã lên tới con số 12 đi-ốp rồi.Tội nghiệp thằng bạn tôi.
            
                  Vũ Văn Chính, tháng 2/2012

  Kèm thư gốc vào phần trả lời
Trả lời *  Lưu trữ hình mới       Xem hình lưu trữ
Tên người gởi
E-mail *
Mật khẩu *   Quên mật khẩu
Ghi chú: * mục cần thiết