01 tháng 02, 2012 21:47 Giáo Dũng viết:
- Trời đất ơi! Người ta
bán trả góp đủ thứ, chứ sách vở, sách đại hạ giá ai đời bán trả góp? Vả lại,
tôi nào biết chị là ai, ở đâu?
- Tôi cần mua cả hai -
chị nói tiếp - xin anh giữ, đừng bán cho người khác. Khi nào góp đủ, tôi sẽ lấy
trọn. Anh thông cảm làm ơn giúp tôi.
Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Đô Bi chính
là thầy cũ của chị hàng rong. Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen,
hiểu ra hoàn cảnh của thầy, bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo
dục. Song, bán bánh bò bánh tiêu nào được bao nhiêu, lại còn nuôi con nhỏ,
không đủ tiền mua một lần nên chị xin trả góp.
Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho
chị Tám:
- Chị hãy cầm lấy, kịp
làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng số vốn mà thôi, chị à.
- Nhưng...
- Đừng ngại, chị trả góp
dần sau này cũng được.
Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít
tiền.
- Chao ôi, quý hóa quá!
Cảm ơn... cảm ơn... anh nhá!
Mai lại, chị Tám trả góp tiếp. Chị kể :
- Thầy Bi thảm lắm...
Gần Tết, cô lại ngã bệnh... Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh
à!... Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi!
Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét to:
“Hỡi ông Victor, ông Lev, ông
Dostoievski... ơi! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô... ơi! Có những thứ không bao giờ
hạ giá được! Có những người bình thường, vô danh tiểu tốt nhưng có những kiệt
tác không hạ giá nổi, đó là ‘Tấm lòng’ ”.