09 tháng 10, 2011 08:12 Vũ Văn Chính viết:
Câu chuyện này thầy kể có thật 100% đó nghe,tụi tôi cũng khoái thầy ở cái tính thầy hay cho điểm rộng rãi,tới giờ sử địa thầy hay kêu trả bài nếu thằng em nào được hân hạnh thầy kêu tên,cứ mạnh dạn khoanh tay đứng lên tỉnh táo đọc bài cho trôi chảy không vấp váp,đọc càng to càng tốt hay hét cũng được nếu bên phòng Giám Thị mà ai nấy đều nghe rõ, thì chắc chắn ẵm điểm lớn của thầy cho ngay dù chỉ đọc có một đoạn ngắn,để còn chừa tới phiên mấy đứa khác nữa chứ mà có thằng đứng lên đọc bài hăng lắm,thầy gật gù và kêu Stop nãy giờ mà nó có nghe đâu cứ mải miết đọc bộ nó tính lấy điểm mười chắc,còn khuya em ơi ! tối đa là 7,8 điểm thôi.
Nên đến giờ sử địa là thằng nào cũng khoái lo học thuộc lòng bài học như cháo, rồi lóng ngóng chờ thầy gọi lên trả bài,nhưng rồi tẽn tò vì không thấy cái tên mình được gọi.Biết thế nhưng cũng phải học thuộc sẵn rồi để đó chờ dịp vậy thôi.
Môn Lý –Hóa và Vạn Vật thì đã có thầy Lê văn Cấn phụ trách rồi,tướng thầy thấp người mà lại mập nữa,thầy có cái hàng râu mép kiểu con kiến rậm rì, mà thầy hay o bế chải chuốt thật kĩ càng,nhìn bộ râu thì thấy thầy giống diễn viên tài tử ciné Clark Gable ghê.Nhìn thầy lúc nào quần áo tóc tai cũng nghiêm chỉnh chải chuốt ,tay xách cái cặp táp to đùng và bệ vệ vô cùng,đi vào trong lớp trông thầy điệu đàng quá,thầy lại chơi thêm cặp kiếng đen lạnh lùng bí ẩn mới ngầu chứ, cứ y như thám tử hay điệp viên OO7 vậy.
Thầy Lê Văn Cấn
Thỉnh thoảng mỗi sáng đi vào cổng lại thấy thầy dắt chiếc Vespa màu xanh dương lững thững đi vào cổng,thoạt nhìn thì thấy thầy ngầu vậy thôi chứ thầy hiền lắm,đôi khi trong lớp tụi nó có ồn ào phá phách thì thầy chỉ nhăn nhó lắc đầu chửi nhẹ vài câu rồi thôi,ngay cả khi làm bài kiểm tra trong tháng mấy bài vạn vật sao tự nhiên thấy học khó vô quá ,thế là tụi nó len lén lôi dưới hộc bàn cuốn sách Vạn Vật ra copy tỉnh khô,thầy đi ngang thầy thấy hết nên chỉ lấy tay huých nhẹ vào vai tụi nó rồi thôi,chứ không tịch thu bài tụi nó làm gì cho tội nghiệp .Thầy hiền vậy mà tụi nó cũng cố ráng đặt cho thầy cái tên là Thầy Đội Cấn.
Môn Hội họa vẫn học Thầy Ngữ như năm ngoái tới giờ vẽ là các phụ tùng lỉnh kỉnh được lôi ra xếp trên bàn.Năm nay thầy có dậy tụi tôi môn vẽ các hình xong là cắt các phần bỏ đi ,sau đó lấy giấy kiếng màu cắt dán lên các phần bỏ đi,giống y như những bức tranh kính trên các cửa sổ nhà thờ xưa vậy,đưa lên ánh đèn soi thấy đẹp vô cùng.Thầy là một người rất có tài về hội họa ,luôn có những bài học sáng tác mới về hội họa cho chúng tôi,thầy cũng hiền chứ không dữ nhưng để trị những tên làm biếng ,và dám phá phách trong giờ hội họa thì thầy cũng có món bửu bối độc chiêu:đó là món bấm lỗ tai và nhéo ngay chỗ gần nách.
Thầy Lê Minh Ngữ
Ngón đòn này ít nhiều gì cũng đã được hân hạnh nếm thử qua cho biết nhớ tới sau này luôn khi nói đến thầy Ngữ ,bị bấm rồi là cái tai nó buốt tê tái nguyên cái vành tai ửng hồng rất đẹp mà rát thì cũng hết sẩy,có thằng nào da thịt nó độc địa thì thế nào nó cũng sưng vù cho coi,lần sau cứ gọi là giật mình mỗi khi được bàn tay êm ái của thầy sờ đến cái tai.Thầy bấm lỗ tai chán thì có lúc thầy xoay sang nhéo ngay chỗ sườn non,thầy bấm mạnh tay tới đâu và trò rướn theo thế đấy.