08 tháng 10, 2011 09:33 Vũ Văn Chính viết:
Môn Quốc Văn lớp 8 tôi học thầy Nguyễn Công Đàn thầy là người Bắc “Răng đen mã tấu”chính gốc(tôi hay nghe người lớn gọi thế),mặc dù răng thầy không nhuộm đen.Thầy nói hồi còn là sinh viên Đại Học Văn Khoa,thầy là học trò của cụ Nghiêm Toản ,mà mỗi lần lên lớp dạy Cụ Toản mặc áo dài khăn đống đi guốc mộc như mấy ông thầy đồ chính gốc ở đất Bắc .Bọn nhóc tôi nghe thì nghe vậy thôi chứ có biết tiếng tăm của cụ Nghiêm Toản ra sao đâu ?,cứ theo lời thầy kể thì tưởng tượng ra một ông cụ mặc áo the dài màu đen mỏng,thưa . Bên trong là bộ quần áo trắng, răng thì nhuộm đen ,đội cái khăn đống trên đầu lại còn đi guốc nữa,nếu tay cụ cầm cái ô đen nữa là y chang như ông nội tôi ,người Bắc chính gốc mà lỵ.
Thầy Nguyễn Công Đàn
Thầy Đàn tính tình cũng hiền vì là người Bắc nên thầy dạy môn văn nghe cũng đã,nhất là cái giọng Bắc khàn khàn và rề rà của thầy mỗi khi thầy giảng mục bình thơ,mà hình như mấy ông thầy Bắc dạy môn Quốc văn ông nào cũng giống nhau y chang.Đôi khi tâm đắc với một bài thơ hay ,nhìn khuôn mặt to tròn của thầy với cặp mắt lim dim mơ màng,bọn nhóc chúng tôi cũng muốn thả hồn theo ông thầy luôn.Tôi nhớ mang máng là có một ông thầy dạy môn Quốc văn,mà mỗi lần thầy ngồi ở cái phòng Giám Thị vào giờ ra chơi , thầy nhớ tới cái điếu cày,thế là thầy lôi cái điếu cày ra rồi vê một cục thuốc lào hiệu 666 hay 888 trứ danh nhét vô cái điếu,châm lửa rồi thầy kéo một hơi nghe ro ro thấy đã luôn,rồi thầy chu mỏ ngửa mặt lên trời tuôn ra một làn khói trắng ,như ru hồn vào quên lãng có vẻ phê lắm , mà bọn tôi mỗi khi ngửi phải bịt mũi nhăn mặt vì nó khét lẹt và hôi rình à, nhưng ông thầy ngả người ra coi có vẻ khoan khoái lắm,không lẽ đó là ông thầy Đàn ta ơi.
Sử Địa thì có thầy Hoàng Tùy ,người ốm nhom nhưng nhìn thầy cũng hóm hỉnh lắm, và có cái lối giảng bài rất khôi hài bằng cái giọng Nam,tôi cũng còn nhớ thỉnh thoảng thầy cũng hay mặc cái áo ngắn tay màu mỡ gà,có 3 cái túi giống như mấy ông kí giả hay mặc,cái giờ này tụi tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng ,với những câu chuyện về sử kí mà thầy kể bằng cái giọng hài hước,mỗi lần nghe là cả lớp phải phì cười, mà thằng nào không cười là thằng đó có vấn đề,đôi khi thầy cũng khôi hài và bóp méo câu chuyện đi một chút cho vui,thí dụ như có lần thầy kể :
- Có một lần trong một cuộc giao chiến khá dữ dội,quân Tầu phù bị quân Ta rượt chạy thục mạng mất cả dép,chạy trối chết quên cả thở thậm chí có thằng chơi dơ tè luôn trong quần mà còn không hay,thằng nào may mắn chạy thoát về Tầu thì đứng hổn hển đưa tay lên trời vái lia lịa miệng lẩm bẩm :”Ali phò phò” lia lịa.
Lại có thằng bỗng dưng sực nhớ ra một điều gì ,nó lấy tay rờ xuống quần rồi òa lên khóc thảm thương mà khóc tiếng Tầu mới là ghê chứ, làm cả bọn đang đứng lố nhố bên cạnh giương mắt nhìn không hiểu sao mà thằng này nó khóc dữ vậy ta?cuối cùng dò hỏi mãi nó mới khai là trong lúc chạy có cờ nó làm văng” thằng nhỏ” đi mất tiêu đâu rồi,biết về ăn nói với mụ vợ ra sao đây không lẽ lại mò sang An Nam đi tìm,đành đứng khóc cho đỡ tức.
Thầy Hoàng Tùy