06 tháng 08, 2011 07:57 Trần quốc Thắng viết:
Phước, tao mới vừa ngũ dậy, tao cũng bị ám ảnh bởi chàng trai nước Việt, ngẫu hứng tao viết lại bài thơ tiếp theo ba câu đầu, mà câu cuối tao mới nghĩ ra... sau khi ngũ dậy, đúng như ý của tao là như vậy:
Em nhớ đó một chiều trong nắng gió
Lạc hốn chân ta mỏi bước phong trần
Hồn vào mộng cỏi lòng ta bâng khuâng
Dừng chân lại ta vào vòng tự tại
Một mai kia khi thoát khỏi vòng đai
Vòng lẫn quẫn mang ta vào hoang dại
Từ trường sơn ngóng ra miền đông hải
Từng bước chân ta ngặm nhắm biển dài
Ngước mắt nhìn, ôi sông núi chia hai
Chân nam tiến mắt quay nhìn quan ải
Rồi một mai ta sẻ qua trở lại
Đuổi quân gian, tiêu diệt lũ tham tàn
(Hậu duệ của Quang Trung Đại Đế)
Bài thơ này làm trí óc của tao phải đi ngược thời gian...khá lâu, tặng các bạn để thưỡng thức.