05 tháng 08, 2011 09:00 Vũ Văn Chính viết:
Còn Toán –Lí- Hóa thì đã có cô Hứa Ngọc Ánh phụ trách, cô là người Hoa.Tóc cô thường cắt ngắn và uốn phồng lên mà hồi đó hay gọi là Phi-dê,cô hay cười và nói thánh thót với cái giọng hơi bị ngèn nghẹn,mà hình như cô có tật đi cà nhắc ở chân mà phải để ý kĩ thì mới thấy,có cái gì bí mật của mấy cô mà qua mắt được cái đám học trò con nít này đâu,thế mà tụi tôi đua nhau thêm thắt cho nó thêm phần li kì và hấp dẫn,làm như chuyện gì cũng biết cũng rành rọt như người lớn :
- Ê ! tụi bay biết sao hông? Tao nghe nói có một thời kì cô đi đóng cải lương đó nghe,và trong một trận thư hùng đấu kiếm chống trả quyết liệt nhưng sức người có hạn,cô phải đành để địch thủ xin cô tí gân nơi cái chân ,quá uất ức nên cô bị nghẹn lời luôn.
Đúng là đã nhiều chuyện lại còn đía tùm lum tà la nữa.
Cô Hứa Ngọc Ánh
Sử Địa thì có thầy Đoàn Văn Huê dạy ,thầy dạy thêm môn Công Dân Giáo Dục nữa,thầy người Nam nên giọng thầy giảng bài nó êm êm,ngọt ngào và quyến rũ cái đám nhóc trong lớp,thầy lại hay xưng thầy và con nghe nó tình cảm quá nên đứa nào cũng thích giờ này,và tụi tôi luôn nhớ cái thói quen của thầy khi giảng bài là hay giơ ngón tay cái và ngón trỏ vào nhau thành một hình tròn và nói “Bon Bon”luôn miệng.Nhưng thầy tuy hiền vậy mà có lúc cũng hay nóng tính, bữa nào tụi nó nghịch ngợm quá ,mà nói không nghe là thầy nổi nóng xách tai tụi nó.Cái giờ này thì thằng Đăng Phước nó ngủ triền miên khói lửa luôn,êm tai quá mà .
Thầy Đoàn Văn Huê
Chán nhất là cái môn Quốc Văn của thầy Nguyễn Phi Loan,tên thầy đọc lên nghe y như tên con gái,thầy nghiêm nghị ít cười và đạo mạo vô cùng ,thầy còn có thói quen là ngồi thật thẳng lưng và hay ưỡn ngực ra phía trước , tướng thầy trông đô con lại ngồi nghiêm chỉnh nên nhìn giống ông hộ pháp ngày xưa , thầy hay nhắc nhở bọn tôi là các em còn nhỏ xương rất mềm,nên ngồi học thì phải ngồi ngay ngắn y như thầy nè,không thôi mai mốt lớn sẽ bị vẹo cột sống,có khi vừa đi đi lại lại giảng bài thầy vừa sửa tướng ngồi cho tụi nhóc luôn.
Cái đám nhóc lớp này làm như tụi nó mềm èo như không có xương sống hay sao ấy,ngồi thẳng lên được một tí thì chúng lại mềm người ra,mà có thằng nào chịu ngồi cho ngay ngắn nghiêm chỉnh được lâu ,không ẹo người sang bên này thì cũng dẹo sang bên kia,có đứa lại chúi về phía trước gần như nằm dài trên bàn,có đứa gật qua gật lại vì đang ngủ gục trong lớp ,thỉnh thoảng đi ngang thầy vỗ đầu một cái cho nó tỉnh ngủ, giọng thầy cứ đều đều êm đềm như ngọn gió thổi qua sa mạc khô khan ,nên cứ tới giờ này ngồi học một lát là thằng Đăng Phước thăng đường ngủ gục ngon lành ,nhìn cái cảnh vì cứ gồng mình sửa tướng ngồi cho thật thẳng làm tôi thấy oải quá người ơi.