02 tháng 08, 2011 10:10 Trần quốc Thắng viết:
Tôi đến địa danh này từ sáng sớm sau một chuyến khởi hành trên một đoạn đường dài từ trong đêm; tôi muốn vậy, vì muốn được nhìn thấy hình ảnh của buổi sáng tinh mơ ở một trong những bãi biển nổi tiếng nhất California, theo tôi thì phải đứng hạng nhất. Bắt tay vào công việc ỏ nhiệm sở mới vào ngày thứ hai nên tôi cũng có nhiều thì giờ để được tham quan trong ngày thứ bảy và chủ nhật.
Đây là một thành phố có nét hao hao như Nha Trang và lại có khí hậu như Đà Lạt và luôn cả Đà Nẵng khi có những rặng núi dài ôm sát bãi biễn được tạo hoá xắp xếp hài hoà nên rất thơ mộng. Tôi có thể nói là người dân ở thành phố này rất ư là công giáo, không phải tin lành vì theo cách cấu trúc của những nhà thờ ở đây và cứ vài trăm thước là tôi đã thấy có một nhà thờ không lớn thì nhỏ và người dân ở đây rất hiền hoà, cách ăn mặc theo người Spanish, nói đúng hơn là Mễ tây Cơ và họ đã di dân đến đây từ bao đời trước; cũng có thể nói là một xã hội nhỏ bao gồm những người rất giàu có. Không giàu sao được khi những ngôi nhà chung quanh đây không dưới triệu đô.
Buổi chiều hôm đó, tôi lang thang xuống phố và có một điều là tôi rất ít gặp người Á đông ở đây ngoại trừ một số sinh viên đang theo học ở Cal Poly (đại học bách khoa); trường này nổi tiếng nhất, nhì ở Mỷ về ngành Kiến trúc sư. Dọc theo đường phố, tôi luôn nghe tiếng nhạc từ những quán Bar, hay ngoài đường của những nghệ sỉ với đủ loại nhạc cụ. Họ hát không ngừng và tôi không biết là bài nào là bắt đầu và lúc nào là đoạn cuối, dĩ nhiên là họ hát tiếng Spanish; đó cũng là nét đặc thù khác với nhạc VN là hát xong một bài thì mới qua bài khác. Tôi lạc mình vào dòng người đang di chuyển, họ nhìn tôi cũng với cặp mắt trìu mến vì họ ít khi gặp người Á đông ỏ đây; theo tôi, cuộc sống của họ là vậy, không thích bon chen ở những thành phố với những toà nhà chọc trời.
Paso Roble sáng chủ nhật, thành phố này rất ít dân cư và cách San Luis Obisbo khoảng 70 cây số về phía bắc, nếu đi thẳng sẻ gặp San Jose và San Franciso. Địa thế thành phố này rất lạ, tất cả đều là đồi núi và đâm thẳng ra biển. Tôi ở lại đây trong chiều chủ nhật và để được xem buổi chiều hoàng hôn hôm đó. Tôi ngớ ngẫn theo vẽ đẹp của buổi chiều ở đây khi mặt trời đang lặng xuống, tôi có thể nhìn thấy bất cứ một màu sắc nào trên thế gian cũng đang có ở đây trong lúc này.
Nhưng thích nhất, tôi vẫn thầm trong miệng...chiều tím, chiều nhớ thương ai, người em tóc dài, thường hay dổi hờn...và cũng để chấm dứt một cuối tuần thú vị để chuẩn bị cho nhiệm sở mới vào ngày mai.