07 tháng 06, 2011 22:25 nguyen pham viết:
Các Be thân,
Sân trường vắng quá, bắt đầu từ hôm nay, Nguyên tui sẽ viết hầu mọi người loạt bài về những người bạn thân thiết của Taberd 76. Mỗi ngày một bạn, ráng mà đọc.
Người đầu tiên phải ấn tượng nhất, theo tôi phải nói đến là Quái kiệt Nghiêm quốc Việt.
Ngày xưa Việt học chung với tôi 2 lớp là Lớp Nhất 4 và Đệ Thất 3. Tôi còn nhớ Việt với mái tóc nhà binh và ngồi ngoài, hàng cuối cùng ở Lớp nhất 4, sau lưng Nguyễn mạnh Cường.
Chỉ nhớ thế thôi, vậy mà
Ngày tôi đến Mỹ tìm các Be Mỹ thì sự săn đón " lồng lộn " của Việt thật ấn tượng. Ngay buổi trưa Việt đã phone vào máy của mẹ tôi để săn đón tôi. Biết được giờ tôi đến, Việt canh me khi tôi vừa lên xe, rời khỏi phi trường Los là Việt gọi. Kể từ lúc đó là Việt liên tục gọi tôi, lúc báo tôi biết Việt đang tìm bạn để xuống đón tôi đi cà phê, lúc báo đã tìm được Hòa cùng đi nhưng Hòa tối mới rảnh nên tối sẽ xuống. Như sợ tôi bốc hơi biến mất khỏi Los, chốc chốc lại gọi hỏi thăm tôi đang làm gì?, đi đâu ?
Đến 9.30' tối, thì Việt và Hòa xuống tới. Giây phút hội ngộ đó thật đáng nhớ, 2 người bạn mà sau gần 40 năm " biến mất " xuất hiện trước mặt. Bao nhiêu chuyện cần nói, 3 anh em cùng nhau ra cà phê Mc Donald hàn huyên tâm sự tới hơn 12g đêm thì Việt và Hòa chia tay để về lại O.C mất gần 1 giờ Freeway. Tình bạn Taberd thật kỳ lạ mà Việt và Hòa dành cho tôi trong ngày đầu tiên gặp lại nhau.
Nếu không chơi thân với Việt, thì thấy Việt chỉ là anh chàng quậy phá chọc cười trong các buổi họp mặt, một quái kiệt ngang cơ với Quái kiệt Trần văn Trạch. Nhưng ai chơi với Việt mới thấy Việt rất tình cảm, rất rạch ròi về tình bạn. Không ưa thì chỉ muốn đục, mà đã ưa rồi thì nhà có cái gì cũng muốn đem tặng hết cho bạn, chỉ chừa cái quần xà lỏn đang mặc trên người không thể cho được thì giữ lại, đó con người Việt là vậy đó. Dể dụ lắm, hahaha.
Đón thì lồng lộn mà khi tiễn tôi trở về VN cũng rất quái, khó quên.
Mặc dù đã có buổi tiệc chia tay hôm trước. Nhưng hôm sau ra phi trường để về VN, Việt vẩn không cho tôi yên. Sau khi làm xong thủ tục check-in, chuẩn bị bước vào khu cách ly, thì Việt phone đến, hối hả bảo tôi chờ 1/2 tiếng nữa, Việt, Hòa và Hải Dớ đang trên đường ra phi trường để... tiễn tôi. Ngồi đợi chốc chốc tôi lại được phone của chàng gọi, như sợ tôi không chờ. Và khi các bạn đến, chỉ bắt tay nhau một cái rồi tới giờ tôi phải vào khu cách ly. Vậy đó, tình bạn mà Việt dành cho bạn bè nó dữ dội như vậy đó. Những bạn đã từng đến O.C như Q. Huy, Trầm, Tom Chu, Hải Dớ... chắc cũng nhận thấy được cái tình cảm " dể sợ " này của Việt.
Viết vài dòng về các bạn, vì hè này không thể qua thăm các bạn được, nhưng luôn nhớ đến các bạn.
Thân
Nguyên
P/S : Ngày mai viết về Khải Bự tức Sáu Bảnh. Xin đón đọc.