01 tháng 04, 2011 06:32 VŨ VĂN CHÍNH viết:
TABERD Nhậu & Hội Cái Chai ( 3 )
Cứ mỗi ngày ông cưỡi xe gắn máy thứ xịn và xách vợt Tennis (mặc dù ông đâu có biết chơi loại thể thao quí tộc này),ông cùng với mấy thằng bạn nối khố chân đất thưở nào,nay chúng cũng có tiền và cũng chơi như ông vậy.Tất cả đều kéo vào mấy quán bia ôm,mấy quán Karaoke có gái để hưởng thụ cho sướng cái cõi lòng hiu quạnh ,nhìn ông nói ồm ồm với tất cả các em ,ông nói to lắm và có khi nhễ nhãi nước miếng bên khóe miệng. Vậy mà mấy em mắt xanh mỏ đỏ bu quanh và ôm ông không rời ,thích gì mấy em chiều nấy làm ông cứ tưởng mình là ông Dzua ,ông càng vung vít tiền bạc ra mà không tiếc tay. Cầm một cục tiền mà mấy ông cứ ngắt một ít bo cho mấy em mà không thèm đếm ,làm gì mà mấy em không đeo bám ông .Chỉ tội cho mấy bà vợ già,thấy ông chồng chăm chút cho trẻ đẹp ra,mấy bà cũng dốc tiền ra để tân trang lại cái nhan sắc xuống cấp của mình.Nếu không khéo thì mất chồng như chơi vì mấy con mắt xanh mỏ đỏ kia nó đang quấn quit bên ông.
Có cha đi nghe lời đường mật của mấy em bia ôm dụ khị ,tự nhiên về nhà ..quậy,đòi li dị phân chia tài sản ngay lập tức,ai nói gì cũng không thèm nghe.Lúc ra hầu tòa,ông bà cũng sấp xỉ 60,70 tuổi rồi chứ còn trẻ trung gì nữa. Quan tòa sợ ông bà giận lẫy nhau mà đòi li dị thôi, làm cho cái đám con cái tụi nó hụt hẫng , nên tòa hỏi lí do để hòa giải ,thì phần ông trả lời tỉnh queo như sau:
- Bả đã dữ mà lại xuống cấp trầm trọng rồi,vả lại tụi tui thấy không hợp tính nhau nữa ???? nên xin li dị thôi.
Bà thì trả lời như sau :
- Phải rồi ..đó,tui đẻ cho ông một bầy con ..đó,biểu sao tui không xuống cấp không già sao được..đó.Ông theo mấy con mắt xanh mỏ đỏ…đó,nó trẻ đẹp hơn tôi..đó nên giờ ông bày đặt nói hợp với không hợp..đó ,thưa quí quan tòa.Tui trân trọng xin thưa rằng..đó,tui hổng chịu li dị à nghen..đó.Còn ông muốn lấy vợ thêm lần nữa thì ỗng cứ tự do cưới,tui hổng biết..đó.
Tòa nghe xong chỉ còn biết tủm tỉm cười và lắc đầu ngán ngẩm cho đôi vợ chồng già,không biết phân xử ra sao cho đúng điệu đôi bên.
Hồi nào tới giờ một sương hai nắng ,quen bán lưng cho trời ,bán mặt cho đất để cày cấy , nên nhà ông tuy không giàu nhưng cũng đủ ăn mà không sợ đói,vợ chồng con cái sống trong cảnh thanh bình. Nay đất đai ruộng vườn bán tất tần tật ,trở thành tỉ phú cả nhà ông cùng vung vít . Từ ông ,bà cho tới mấy đứa con trai,gái tha hồ mà vùng vẫy.Chỉ một thời gian sau,gặp lại ông thì sao thấy cái dáng ông thất thểu đi ngả nghiêng và say xỉn.Nhà ông đã bán đi rồi ,bây giờ cả nhà dời sâu vào cái hẻm nhỏ.Nghe nói ông đã đòi bán nhà rồi chia cho bà một nửa,còn một nửa ông cùng với con bé bán bia ôm đi thuê nhà xây tổ ấm.Mơ mộng được vài tháng thì nhẵn túi,còn lại một ít thì vào một buổi sáng sớm ,khi ngủ dậy ông thấy một lá thư…trăn trối trước khi ra đi của con bé bán bia ôm để lại trên bàn,một lá thư thắm thiết và đầy lỗi chính tả của một đứa ít học :
Anh già yêu vấu của tui.
Sở dĩ em da đi vì em nhớ nghề cũ goá,em nhớ những thằng bồ chai cháng dà phẻ mạnh của em. Còn anh ,em xinh lỗi anh dà nghe,anh yếu lắm dồi ,lỡ đôi ta đan mặn nồn mà “anh dã từ gác trọ “ không nói dới em một lời chăng chối thì chớt em,em lại man tội đối dới anh dới da đình anh .Nơn em xinh phép anh cho em đượt đi lấy chồng,còn một ích dốn anh thông cởm nghe,em mượng của anh để em đi mần ăn,khi nào khấm khá em sẽ trả lại cho anh,nhưng nói chước để cho anh đừn chờ,chắc có lẽ lâu nhắm em mới trả nổi.
Thôi em xinh dừng bút,em nhớ những ngày đôi ta mặn nồn và tươi đẹp goá, cho em đượt hun anh nhiều cái.
Em gái bán bia ôm.
Mộng Mơ.
Thế là ông ôm trái tim già tan nát trở về mái nhà xưa,quỳ tạ tội khóc lóc với vợ già con thơ yêu dấu,may mà nhờ những đứa con nó năn nỉ mẹ nó hết nước miếng,còn ông hết nước mắt và còn bị bắt thề thốt lia lịa,có làm giấy tờ ăng-kết để làm bằng chứng đàng hoàng trước mặt vợ con,nên bà vợ già mới cởi lòng để cho ông được bước vào nhà. Nhìn căn nhà tồi tàn,ông buồn đời nên ngày nào cũng đi nhậu cho quên đời,quên cả người tình bé bỏng kia.
(Còn tiếp )