# 8034
31 tháng 07, 2015 06:46 Dũng Lee viết
Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ:
“Em yêu, anh sẽ rời ngôi nhà này… Anh sẽ phải đi rất xa, rất xa, tìm một công việc, rồi làm thật chăm chỉ để có thể trở về và cho em một cuộc sống đầy đủ mà em luôn xứng đáng. Anh không biết đôi ta sẽ biệt ly bao lâu, vì vậy anh chỉ đòi hỏi em một điều này thôi: Hãy đợi anh. Khi anh không còn ở đây, em hãy giữ tấm lòng son, hãy bảo toàn sự thủy chung, bởi anh cũng sẽ như vậy với em.”
Sau đó, người chồng rời đi. Ngày lại ngày trôi qua, anh đã đi một quãng đường rất rất xa, cho đến khi gặp một lão nông bên đường. Ông lão cũng đang cần tìm người phò tá mình. Chàng trai trẻ bước đến và tỏ ý muốn trở thành người hầu cận giúp đỡ ông mỗi ngày. Ông lão chấp nhận, sau đó, họ cùng thảo luận với nhau. Anh nói:
“Hãy để tôi làm việc chừng nào tôi còn có thể, và khi tôi nhận thấy đã đến lúc phải trở về cố hương, xin hãy để tôi đi. Tôi không muốn nhận một đồng lương nào trong lúc này – ngài vui lòng giữ lại giúp tôi cho đến ngày tôi rời đi. Vào ngày ấy, xin hãy đưa lại cho tôi toàn bộ số tiền ấy”.
Họ cùng đồng ý với thỏa thuận này. Và thế là người chồng làm việc trong nông trại của ông lão trong suốt 20 năm – không có ngày lễ, và cũng không có ngày nghỉ ngơi. Thấm thoắt 20 năm đã trôi qua, anh đến gặp ông chủ của mình và nói:
“Thưa ngài, đã đến lúc tôi cần phải trở về nhà, xin ngài hãy gửi lại tôi số tiền lương trong những năm qua”.
Ông chủ của anh trả lời:
“Tốt lắm! Sau cùng, ta đã có thỏa thuận với anh và ta sẽ giữ lời. Tuy nhiên, trước khi anh đi, ta muốn anh hãy cân nhắc điều này: Hoặc là ta sẽ trả lại anh tất cả số tiền và để anh đi; hoặc ta sẽ cho anh 3 lời khuyên và để anh đi. Nếu anh chọn túi tiền, ta sẽ không cho anh 3 lời khuyên ấy; và ngược lại, nếu anh chọn lời khuyên, ta cũng sẽ không đưa tiền cho anh. Bây giờ, chàng trai, hãy trở về phòng và suy nghĩ trước khi cho ta biết quyết định của mình”.
Sau hai ngày suy nghĩ, anh quay lại và nói với ông chủ:
“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên của ngài”.
“Đừng quên rằng, nếu ta cho anh 3 lời khuyên này, ta sẽ không đưa tiền cho anh. Anh còn băn khoăn điều gì không?”
“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên…”
Sau đó, ông chủ nói với anh:
“Một là: Đừng bao giờ lựa chọn đường tắt trong cuộc đời. Những con đường nóng vội có thể tiềm ẩn mối hiểm họa khôn lường!
“Hai là: Đừng bao giờ quá hiếu kỳ, bởi cái giá cho hiếu kỳ có thể là quá đắt… “Ba là: Đừng bao giờ quyết định trong cơn nóng giận hay trong lúc tuyệt vọng, bởi những quyết định mù quáng sẽ khiến anh phải hối hận muộn màng.”
Tiếp đó, ông chủ đưa cho anh ba chiếc bánh mỳ và nói:
“Đây là 3 chiếc bánh mỳ dành cho anh: Hai chiếc trên đường, còn chiếc cuối cùng để anh thưởng thức cùng vợ mình khi trở về nhà”.
Tạm biệt ông lão, người đàn ông lên đường trở về. Con đường 20 năm cách trở trải dài ra trước mắt. Anh hồi hộp mong chờ đến giây phút đoàn tụ với người vợ ở quê nhà.
Sau ngày đầu tiên, anh gặp một hành khách trên đường. Người lạ mặt nói:
“Chàng trai, anh đang đi đâu thế?”
“Đến một nơi rất xa, cách đây 20 ngày đường nếu tôi tiếp tục đi về hướng này”.
Người lạ mặt lại nói:
“Ồ, anh bạn trẻ, đường sẽ rất dài và xa xôi! Tôi biết có một ngã rẽ khác giúp anh sớm trở về nhà”.
Anh hăm hở bước theo con đường mới này. Nhưng rồi sau đó, chợt nhớ lại lời khuyên đầu tiên của ông lão, anh bèn quay trở lại con đường cũ lúc đầu. Nhiều ngày sau đó, anh vô tình biết rằng đoạn đường tắt hôm trước có rất nhiều đạo tặc mai phục.
Nhiều ngày nữa lại trôi qua, anh may mắn tìm thấy một nhà nghỉ ven đường. Anh dừng chân dùng bữa tối rồi ngủ một giấc dài… Đến nửa đêm, anh chợt tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng la hét thất kinh bên ngoài phòng trọ. Anh bước ra khỏi chăn và toan mở cửa xem điều gì đang diễn ra. Bất giác, anh nhớ lại lời khuyên thứ hai nên nén nỗi tò mò và quay trở lại giường.
Sáng hôm sau, khi dùng điểm tâm, người chủ nhà trọ hỏi rằng, liệu anh có nghe thấy tiếng la hét thất thanh đêm qua không. Anh đáp lại là có. Ông bèn hỏi tiếp:
“Anh không tò mò xem chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Không, không hề!”
“Thật may mắn, anh là vị khách đầu tiên có thể sống sót mà rời khỏi đây. Trong làng chúng tôi có một con quỷ. Ban đêm, nó thường la hét để gây sự chú ý. Bất kỳ ai nghe thấy tiếng hét mà chạy tới đều sẽ rơi vào nanh vuốt con quỷ này…”
Anh lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Càng gần tới cố hương, anh lại càng hồi hộp và vui sướng. Ngày lại ngày, đêm lại đêm, đôi chân anh đã mệt mỏi rã rời. Cuối cùng anh cũng thấy thấp thoáng ánh lửa bập bùng trong túp lều thân quen.
Bầu trời đã tối lắm rồi, mà mái nhà của anh vẫn còn một quãng dài phía trước. Qua khung cửa sổ, anh thấy bóng dáng người vợ hiền mà anh luôn yêu tha thiết. Nhưng kìa, nàng không ở đó một mình mà còn xuất hiện một gã đàn ông nào đó… Nàng vuốt tóc hắn ta, có vẻ hai người rất tình cảm bên nhau.
Hình ảnh trước mắt khiến trái tim anh tan vỡ và cay đắng. Trong lòng anh sục sôi một nỗi tức giận và tủi nhục. Anh chỉ muốn chạy ngay đến để trút nỗi giận này. Nhưng rồi anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại khi nhớ đến lời khuyên thứ ba.
Anh dừng chân và quyết định ngủ lại bên ngoài. Nằm trên bãi cỏ giữa núi đồi và ngắm nhìn sao trời, anh tự nhủ sẽ chờ đến sáng mai.
Khi ánh bình minh ló rạng cũng là lúc anh lấy lại hoàn toàn bình tĩnh. Anh nói với chính mình:
“Ta sẽ không làm hại vợ ta và người tình của nàng. Ta sẽ trở lại bên ông chủ và yêu cầu ông chấp nhận ta làm việc thêm lần nữa. Nhưng trước khi lên đường, ta muốn gặp nàng để nói rằng ta vẫn luôn thủy chung với nàng…”
Anh ngập ngừng gõ cửa… Khi vợ anh mở cửa, cô đã òa lên hạnh phúc và ôm chầm lấy anh. Anh chỉ nhỏ nhẹ:
“Anh luôn một lòng một dạ với em, nhưng tại sao em lại phản bội niềm tin ấy?”
Lời kết tội như làm trái tim thắt lại, cô nói:
“Làm sao em có thể phản bội anh? Em không bao giờ làm điều gì trái với lương tâm mình. Em đã kiên nhẫn đợi chờ anh suốt 20 năm qua…”
“Vậy còn người đàn ông bên cạnh em đêm qua? Anh ta là ai chứ!”
Đến lúc này, cô mới mỉm cười:
“Đó là con trai chúng ta! Khi anh rời đi, em mới phát hiện rằng mình mang thai. Đến nay, con chúng ta đã 20 tuổi rồi”.
Những lời nói ấy như dòng suối mát lành cuốn trôi nỗi buồn lo trong lòng anh. Anh cầu xin cô tha thứ, rồi bước vào phòng gặp người con trai anh chưa từng biết mặt. Sau đó, cả gia đình đoàn tụ trong bữa sáng mà vợ anh mới chuẩn bị. Anh lấy ra chiếc bánh mỳ cuối cùng và đặt lên bàn.
Khi cắt bánh mỳ làm ba phần đều nhau, anh bất ngờ khi nhìn thấy toàn bộ số tiền lương của 20 năm qua được giữ kín trong đó. Số tiền không chỉ là 20 năm mà còn vượt xa gấp nhiều lần.
Thiêng Liêng cũng giống như ông chủ trong câu chuyện kể trên. Khi yêu cầu chúng ta cống hiến, ngài còn dành tặng chúng ta nhiều hơn những gì ta đã làm. Ngài muốn những đứa con của ngài có được trí huệ sáng suốt, và có cả những phúc lành xứng đáng…
# 8035
31 tháng 07, 2015 07:02 Dũng Anh viết,
# 8036
01 tháng 08, 2015 06:54 Lê Như Quốc Khánh viết,
Câu chuyên thật là hay
cám ơn anh Dũng đã gưi ra bài này thật là thấm thía
# 8042
02 tháng 08, 2015 00:44 Dớ viết,
Chú Khánh khen "xả dao" mày đó Dũng ơi .
Bài của mày dở ẹc , dở hơi hổng có thực tế chút nào .
Một là hổng có thằng chồng nào mới kết hôn bỏ vợ đi biền biệt cả 20 năm như vậy hết. Thà chịu nghèo nhưng có vợ hủ hỉ ít ra là cũng được...........sướng .
Hai là đi cho tới 20 năm để rồi cương quyết nhận ba lời khuyên thay vì tiền công là quá dở hơi , xa thực tế .
Ba là đi đuờng nào về đường đó , lúc đi không có quỷ thì về quỷ ở đâu ra vậy ?
Ba lời khuyên của mày kể, quá xưa và quá tầm thường . Đám tụi mình biết từ lúc còn đi học lận , có gì hay đâu.
Nè nghe :
“Một là: Đừng bao giờ lựa chọn đường tắt trong cuộc đời. Những con đường nóng vội có thể tiềm ẩn mối hiểm họa khôn lường!"
Đám mình chắc thằng nào cũng có lần đi đuờng tắt : thay vì học bài đầy đủ thì lại chọn "những con đường nóng vội" là học tủ đi tắt đón đầu để rồi "có thể tiềm ẩn mối hiểm họa khôn lường" là bị tủ đè , phiếu điểm phát ra phải nằm thẳng cẳng mà ăn roi của ông Martial .
Thấy thằng Việt Nghiêm không ? Thầy sai đi giặt giẻ lau bảng cho thầy. Thay vì đi xuống vòi nước dưới dất thì nó chọn đường tắt là lấy vòi nước của nó tưới ướt giẻ lau. "Những con đường nóng vội có thể tiềm ẩn mối hiểm họa khôn lường!" thầy thấy đi lẹ quá nên thầy nghi, vậy là thầy bắt thằng cu phải tự tay lau bảng . Ha ha ha lau đến đâu bọt đến đó .
“Hai là: Đừng bao giờ quá hiếu kỳ, bởi cái giá cho hiếu kỳ có thể là quá đắt…"
Đổi giờ, thầy cô chưa vô. Trong lớp tụi nó bắn nhau ì xèo , bì bay loạn xa .. nghe la oai oái cũng cứ núp cho kỷ đừng tò mò, có thể hai ba tên kêu la để mình tưởng bở lú đầu ra là bị hai ba phát một lần hổng chừng . Kinh nghiệm chiến trường cho biết "cái giá của hiếu kỳ có thể là quá đắt..."
Hoặc là Càry Hòa đang la lối bụp đứa nào ở lớp bên cạnh . Dù ngồi ngay cửa nhưng biết khôn hảy ngồi im đừng tò mò chồm ra coi "bởi cái gía của hiếu kỳ có thể là quá đắt..."chắc chắn sẽ là nạn nhân tiếp theo của Càry vì tội đang học mà lo ra ngó qua lớp khác.
“Ba là: Đừng bao giờ quyết định trong cơn nóng giận hay trong lúc tuyệt
vọng, bởi những quyết định mù quáng sẽ khiến anh phải hối hận muộn
màng.”
Mai thi, học tối mắt mà nhằm lúc rạp có phim hay, đào đòi đi coi mà chưa đi được. Em ỏng ẹo : "anh hổng rảnh thì để em tìm ai đưa em đi coi ". Nóng gà lên bèn "cúp" đưa đào đi xi nê cho bằng được . Vậy là :"...những quyết định mù quáng sẽ khiến anh phải hối hận muộn màng."
Lớn lên chút nữa, em nói : "má kêu em phải lấy chồng, má tính gả em cho con ông này cháu bà nọ...". Tuyệt vọng quá, hổng đành xa em , hổng thể mất em thế là quyết định : Cưới .......
Có những thằng " những quyết định mù quáng sẽ khiến anh phải hối hận muộn màng." cho tới bây giờ vẫn còn hối hận đó mày ơi !
Bởi vậy thằng Cụ Ca nó khen ba cái lời khuyên xa xưa đó, mày đừng nóng vội mà tin nghe.
Ha ha ha
Dớ
# 8043
02 tháng 08, 2015 04:32 Cu Dơ viết,
Long Hải đại tướng tình trường
"Kim thiền thoát xác" chuyên ngành Dớ đây
Cớ sao hơi bị ngây thơ
Để hai thằng giặc đưa Dơ vào tròng
Đặng Vinh nấp bóng Dũng Lee
Lê Như Quốc Khánh chính là Bính bi
Mau mau nhấp chuột lên tên
Tên tác giả thật thêm hình hiện ra
# 8044
03 tháng 08, 2015 14:22 Mạnh Dao viết,
Lại thêm 1 thằng Mạo Danh !!
# 8045
03 tháng 08, 2015 16:47 Dớ viết,
Ừ há !
Tao quả thiệt là xớn xác không chịu bấm vô coi ai viết nên lầm .
Nhưng chuyện lầm quan trọng hơn mà qua chuyện này tao mới thấy tao còn kém cỏi lắm, hay cũng có thể do gìa nên cùn lụt hết nhạy bén rồi.
Âu đó cũng là một kinh nghiệm quý, nguời ta nói :"Quân tử đi chẳng thay tên, về chẳng đổi họ" thiệt chẳng sai.
Tao nhìn người dở quá...
Hơn nữa tao nghĩ tên cha mẹ đặt dù có xấu hay đẹp cũng là của mẹ cha ban cho...ai mà biết có người lại coi thường, đi mượn tên người khác để xài vậy chớ ? Thôi thì đứa bị mượn tên cũng nên vui đi, vì đây là cách gián tiếp để kẻ mạo danh khen tên mình đẹp và hay hơn tên của cha mẹ họ đặt hay bút danh của họ đặt cho họ .
Sân trường lâu nay đã vắng , mạo danh người này người kia thấy ra sân trường cũng không khá hơn chút nào.
Hết vui rồi !
Chắc viết bài này nữa rồi thôi quá !
Chào mọi người vậy.
Dớ
# 8046
03 tháng 08, 2015 17:45 Xớn Xác viết,
...Xớn xác không giả thằng MẬP đi giả thằng ỐM. MẬP ỐM ỐM MẬP thiệt là đaoooo lòooong!
Các kiểu trang trí, cắt cúp không phù hợp khiến tà áo truyền thốngmất đi vẻ đẹp sẵn có, thậm chí trở nên phản cảm trong mắt công chúng.
# 8047
03 tháng 08, 2015 18:45 Già-nhưng-không-chảnh viết,
Mấy thằng nửa già, nửa sồn sồn bây giờ khó tính quá!
'Các kiểu trang trí, cắt cúp không phù hợp khiến tà áo truyền thống mất đi vẻ đẹp sẵn có, thậm chí trở nên phản cảm trong mắt công chúng." Giống con cáo của La Phông tên "Nho xanh chả xứng miệng người phong l ưu" Ăn cơm tay cầm mà chê nho!
Nói thiệt, tao ăn cả vỏ lẫn hột, cả lá nho, hột nho, rễ nho, ăn xong không xỉa răng cho bõ những ngày cơ cực.
# 8058
06 tháng 08, 2015 08:24 Sư Muội viết,
# 8037
01 tháng 08, 2015 12:22 Eagle viết,
Đúng tâm sự anh Lee Kum Kee. Mời coi xiết.