# 4863
29 tháng 08, 2012 20:09 Nguyen Pham viết
Các Be thân
Nhân chuyện bắn bì và người chị vô danh của bạn Ngô xuân Thiện, tôi cũng xin kể cho mọi người nghe về chuyện bắn bì của lớp bảy 8 ngày xưa.
Tôi còn nhớ rõ vào năm đó như là dịch chơi bánh bì, mặc dầu nếu " trúng đạn " thì đau điếng, nhưng Be ta lại ham chơi mới chết chứ. Ra chơi chia 2 phe rượt đuổi bắn nhau chí chóe, dường như chưa đã, vô lớp... bắn tiếp. Cứ hể thầy cô quay lên bảng là đạn bay chéo chéo. Lớp bảy 8 chia làm 2 phe, phe ngồi phía ngoài đường Hai bà Trưng do Lâm thế Hùng thủ lĩnh, phe ngồi phía trong do Ngô tấn Quang cầm đầu. Tham gia chơi bị trúng đạn thì ... đáng đời đi nhưng có những Be không chơi cũng trúng đạn oan, oái oăm là đa phần không chơi lãnh đạn nhiều hơn vì kẻ chơi nó để ý bên kia bắn qua nó né, cỏn ông không chơi thì ăn đạn giùm. Bắn miết, trúng đạn miết, rồi nổi nóng, vừa bắn vừa đấu võ mồm. Cuối cùng 2 phe hẹn nhau ra trước nhà thở Đức bà.... thanh toán. Be ta hùng hổ là thế, nhưng ... hiền khô à, hẹn ở nhà thờ vậy chứ lúc... ra sân chỉ còn có 2 thủ lĩnh Lâm thế Hùng và Ngô tấn Quang đấu với nhau mà thôi, các Be mình chưồn hết về với ...má. Hai ông này đấu với nhau vài chiêu, bất phân thắng bại, rồi cũng huề, và sau ngày này, bắn bì trong lớp cũng chấm dứt, anh em lại vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một chuyện nữa cũng về Ngô tấn Quang :
Hôm đó ra chơi anh em chơi đánh kiếm hay bắn bì gì đó, quên rồi, trong lúc giao đấu quá hăng, Quang có đụng mạnh vào một anh lớp lớn đang đứng nói chuyện với nhóm bạn dưới cột cờ, anh này có lẽ bị đụng đau và có lẽ cũng quen ăn hiếp con nít, nên đã tát Quang một cái khá đau. Quang định trả đủa nhưng nhìn lại hình như thấy phe ta vừa nhỏ con lại ít quân số hơn nên nó ... đã ráng nhịn. Sau đó Quang tập họp bạn bè trong lớp bàn chuyện ngày mai...." báo thù ".Be mình có một số chứng kiến sự việc trên nên có " hàng vạn cánh tay giơ lên " quyết ngày mai sẽ theo Quang đi " đòi chân lý ". Be ta phải công nhận hừng hực khí thế. Vậy mà, ngày hôm sau, đến giờ hẹn, chỉ còn Quang và tôi. Trời ạ, phải công nhận Be mình rất ư là hiền lành mau quên. Tôi có mặt vì chơi thân với Quang và muốn kêu Quang bỏ qua đi. Nhưng nó không chịu nhất định đi ra cột cờ tìm địch. Chỉ có nó và tôi, nếu gặp " địch ", chỉ có tiêu. May sao đi vòng vòng cột cờ, không tìm ra mấy ông anh hôm qua, mừng muốn chết. Còn Quang nó nghỉ gì? Chưa kịp hỏi thì nó quay qua nói với tôi : May quá không gặp tụi nó, chứ gặp mình có 2 thằng làm sao chơi lại. Trời ạ, vậy mà cũng đi tìm, hết nói nữa, làm tôi run muốn chết....
Còn một vài kỷ niệm nữa với Quang nhưng thôi không kể...
Năm 74, Quang do nhảy 2 lớp nên nó đậu tú tài sớm và lên đường đi du học Pháp. Có một số Be ra tiễng nó và hẹn năm sau sẽ gặp nhau ở Paris, nhưng mãi mãi đến ngày hôm nay, tôi vẩn không có một tin tức gì về Ngô tấn Quang, một thằng bạn to con, hiền lành nhưng cộc tính.
Ngồi kể lại chuyện xưa, thấy như trẻ lại....
Thân
Nguyên