# 3339
06 tháng 07, 2011 03:07 Le Xuan Viet viết
Trong nghề chuyên môn của tôi, sự chú tâm lắng nghe người bệnh nhân mình là điều tối cần thiết. Lắng nghe đây, không chỉ ở những điều họ thốt ra trong lời nói, mà còn để nhận thức những cảm xúc theo diễn tiến sự việc họ trình bày. Do đó, theo khuôn mẫu này, những điều tôi đam mê trong đời sống, tôi cần thiết phải theo đuổi với một sự chú tâm không kém như trong việc làm.
Tôi rất yêu âm nhạc, và một cái thú lớn lao cho tôi là lúc lái xe trên những quãng đường xa, khi người đồng hành của tôi hiu hiu vào giấc ngủ, sự yên bình của nàng hòa hợp vào với không gian yên tĩnh, tạo dựng lên một môi trường lý tưởng cho sự chú tâm đến tự nhiên với tôi, để rồi tôi được nghe thấy rất rõ trong đầu mình những dòng nhạc tôi yêu thích. Tóm tắt lại, điều kiện ắt có để mang đến sự chú tâm này lệ thuộc rất nhiều ở “phẩm chất” người đồng hành của mình.
Vào tháng 10 năm 2010, tôi và một số các bạn Tabe 76 đã tháp tùng chủ hôn Sơn Mập đi cưới vợ cho Lê Thanh Cần. Khởi điểm của chúng tôi là nhà Lý Đức Thắng, và chúng tôi đã lái xe chòm chèm 2 tiếng đồng hồ đến nhà gái ở San Diego. Lượt đi thì trong xe tôi lái có Quốc Huy ngồi bên cạnh, và băng sau thì chễm chệ Sơn Mập và chú rể Cần run cầm cập. Suốt quãng đường đi, trong xe tôi không có một giây phút yên lặng; Q Huy trêu ghẹo Cần Lù không ngừng (mà 10 cái thằng Huy trêu thì thằng Cần tin đến 9). Sơn Mập thì nói cell phone liền tù tì, lúc thì con nó réo nó gửi tiền, lúc thì y tá nhà thương quấy rầy nó; có lúc nó ngưng phone được đôi phút thì nó lắng nghe thằng Huy hành hạ thằng Cần, xong nó nhào vô hội đồng làm chú rể cứ dãy nảy từng cơn như ... heo bị chọc tiết! Khỏi cần phải giải thích, cả chặn đường đi, tôi không nghe thấy một nốt nhạc nào trong đầu.
Trên đường về, chia người chia xe thế nào mà tôi có 2 đồng hành là Chu Văn Thủy và Phạm Đình Nguyên. Thủy bình thường thì náo nhiệt nhưng hôm đó hắn long trọng đội formal top hat, buồn 5 phút khi bên nhà cô dâu ra bắt tay “thưa bác ạ!” làm hắn phải gồng cả buổi nên ra xe thấy hắn có vẻ trầm ngâm. Nguyên thì tôi có ngồi ăn uống phê pháo với nhau đã mấy hôm, tôi nhận xét thấy anh bạn này từ tốn, nhẹ nhàng, làm bạn đồng hành 2 tiếng đồng hồ không có gì insupportable.
Thú thật với các bạn là bận đi tôi bị mấy thằng ồn ào dầy vò thằng Cần trong xe, làm tôi có thèm bận về có sự yên tĩnh chú tâm để tôi được nghe một vài bài nhạc trong đầu. Ngồi vào xe tôi lại hơi băn khoăn lỡ mình chú tâm quá, ít hỏi chuyện, không biết hai bạn có nghĩ mình lạnh lùng không thân thiện hay không?
Khi bắt đầu lái lên đại lộ, tôi hỏi thăm Nguyên về một số các bạn bên nhà, công việc thầy giáo của Nguyên. Bạn tôi chậm rãi kể ra những chi tiết, như thông lệ, một cách rất từ tốn nhẹ nhàng. Đột nhiên, tôi không nghe thấy tiếng Nguyên nói nữa, mà thay vào đó, dòng nhạc bắt đầu trổi lên trong đầu tôi, những bài tôi đang thích lúc đó, bài này sang bài nọ. Sau khi chấm dứt một bài, tôi mới giật mình là đã lái sai đường, và đồng thời băn khoăn trở lại là mình yên lặng lâu quá có gây ái ngại gì cho hai bạn chăng.
Nhìn qua Thủy thì tôi thấy hắn đang đăm chiêu với một sự chú tâm ở cường độ cực cao. Liếc sang kính chiếu hậu thì tôi thấy Nguyên đang thả hồn chú tâm vào cảnh đồi núi bên đường. Dựa theo kinh nghiệm bản thân tôi, sự chú tâm yên tĩnh thường thì là môi trường để nuôi dưỡng một đam mê gì đó trong ta; cho tôi thì là âm nhạc, cho Thủy thì là điêu khắc điêu họa, còn của Nguyên là gì?
Điều nguy hiểm của sự suy luận “suy bụng ta ra bụng người” thế này là phần lớn là mình sai. Khi Thủy thấy tôi nhìn sang rồi nhìn vào kính chiếu hậu thì mặt hắn bắt đầu dịu đi nét chú tâm căng thẳng, hắn nói với tôi rằng:
“Việt, tao nghĩ mày lái sai đường cũng lâu rồi đó, mày kiếm exit nào mày táp vô cho tao đi đái cái coi!”
# 3343
06 tháng 07, 2011 11:26 Khoa Cận viết,
Việt ơi,
Cái cảm giác bị đánh giá là ko thân thiện, lạnh lùng, theo tao nghĩ là cảm giác chung của những thằng ở tuổi tụi mình, nhất là ở những thằng sống nhiều với nội tâm, ít bộc lộ cảm xúc của mình.
Cái cảm giác này có thể là 1 trong những lý do đã kềm chế 1 số các Be khác đến với tụi mình. Hoặc là nó thúc đẩy các Be phải cố gắng hoạt bát hơn nữa để tạo sự náo nhiệt trong các lần gặp gỡ, mà có lúc các Be cảm thấy mình ko làm đủ theo ý muốn.
Tao nghĩ là nhiều khi gặp nhau chẳng cần phải nói gì nhiều với nhau, chỉ cần thấy mặt nhau là thấy vui rồi, trao đổi với nhau những vui buồn trong cuộc sống, những thông tin,tự nhiên các kỷ niệm hoặc các kinh nghiệm đã gặp sẽ lấp vào các khoảnh khắc im lặng nếu có, nếu tụi mình ai cũng nghĩ như vậy thì có lẽ sẽ bớt cảm thấy mình lạnh nhạt với bạn bè.
Vài thiển nghĩ của tao, có lẽ hơi chủ quan, mong rằng ko đụng chạm các Be.
Khoa Cận
# 3346
06 tháng 07, 2011 16:13 Ly Duc Thang viết,
Việt Oi là Việt
Tớ đọc bài viết của cậu , 2 paragraphs đầu tớ thấy cậu qua là romantic. Tớ say mê đọc tiếp paragraphs kế tớ thấy cậu đã thật sự trưởng thành. Cho đến khi đọc đến đoạn cuối thì tớ thấy ' mày vẫn là thằng Việt của Taberd thưở nào ' .