Hướng dẩn
Giới thiệu
Diễn đàn
Các đề mục
Thông báo
Hướng dẩn sử dụng
Nhắn tin / Hỏi đáp
Góp ý QTTT76
Dự án cho QTTT76
Gặp gỡ / Họp mặt
Kỷ niệm 50 năm
Hội ngộ 2011
Văn thơ
Âm nhạc
Hội họa / nhiếp ảnh
Tào lao (Bàn loạn)
Chuyện tứ xứ
Không phân loại
Viết
Chủ đề mới
Lưu trữ hình mới
Xem hình ảnh lưu trữ
Đọc
Bài trong 3 ngày qua
Bài trong 7 ngày qua
Bài trong 15 ngày qua
Các bài cũ hơn
Bài của các bạn
Nhận thư báo
Liên kết
Trở về lớp học
Quỹ Tương Trợ Taberd 76
Sử dụng mã tiếng Việt
Hướng dẫn
Đề mục:
Tào lao (Bàn loạn)
Chủ đề:
Nồng nàn (serie "Anh ơi có bao lâu, 50 năm cuộc đời")
# 6580
06 tháng 12, 2013 12:48
Lê Anh Dũng
viết
Trả lời
Gửi những khách đa tình
"Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam"
Chữ nồng nàn là một chữ rất gợi cảm, đa tình. Các bạn chắc đã hơn một lần thấy một phụ nữ nồng nàn, nồng nàn trong ánh mắt, trong cái cười, làn môi, những đường cong tròn trịa, những bờ mông xâm xấp, tràn đầy...
Nhiều lần tôi thấy sự tương thích giữa rượu đỏ (bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi), tiếng đàn piano, và sự nồng nàn của phụ nữ.
Thử đàn như thử rượu, không có tiếng đàn nào giống tiếng đàn nào, tiếng Mason Hamlin mạnh mẽ, vững chắc như whisky trong thùng gỗ sồi; Bosendorfer tinh tế như một phụ nữ quí tộc, vô cùng biểu cảm trong chăn gối, nhưng vẫn không hoàn toàn xả láng khi đạt đỉnh vu sơn; Steinway & Sons (Hambourg, not New York) như phụ nữ xuân thì, ở giữa nhiều cung bậc, có thể ngây thơ, mời mọc lả lơi e ấp dậy thì, có thể gầm gừ trong cổ họng, có thể chất ngất miên man dù trong lụa là, hay hòa nhập ái ân trên cỏ cây, cát đá, giữa biển trời, trăng sao, rồi thở ngất, tàn hơi trong mãn nguyện...
Tôi thường không thích Trần Mộng Tú lắm. Bà này thơ văn chừng mực quá, cứ như vừa làm tình chăm chỉ vừa thỉnh thoảng ngưng lại, vớ lấy cái lược chải lại tóc, trước khi tiếp tục! Nhưng Tú viết một bài về rượu nho đọc rất được, mời các bạn đọc chơi.
http://www.voatiengviet.com/content/nuoc-mat-cua-ruou/1804487.html
Các bạn Taberd 76 chưa yêu rượu nho nên tập hưởng mùi đời trước khi quá trễ. Kể từ khoảng 2 tháng nay, vai phải của tôi cứ đau đau, nằm nghiêng không được, với tay ra sau tắt cái đèn trên trần xe là đau nhói, buổi sáng thức dậy cùng với cái đau nhè nhẹ, bảo hiểm chỉ covers emergency nên không thể và không có tiền đi bác sĩ coi có chuyện gì hay không (chặc lưỡi "mai mốt gặp Sơn hỏi gỡ gạc, sau khi nức nở khen nó đẹp trai, hào hoa, phong nhĩ..."), đã thế mà Lâm Thanh và bè lũ Lý Đức Thắng ... lại chống socialism, nếu có socialism bây giờ và ở đây là Dũng đi bác sĩ khám cái rẹt. Bèn hỏi anh bạn là vô địch bóng bàn ở VN, chơi đủ thứ thể thao, ở VN làm nghề dạy may cắt, hiện đang có 1 cái quầy nhỏ làm thập bát ban võ nghệ, giữa một chợ Việt Nam - sửa quần áo, sửa computer, gỡ rối tơ lòng, cố vấn hôn nhân sắp tan vỡ ... (anh chàng mới qua Mỹ định cư khoảng 1 năm, khôn không thể tả, cái gì cũng biết, "Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén") "ông ơi, sao vai tôi đau rỉ rỉ cả 2 tháng rồi", sau vài chẩn đoán thầy bói không đúng, anh này nói một câu có vẻ có lý (chưa check lại với Le Beau Doctor Sơn) "chắc ông bị thống phong, mà người khác bị ở chân, còn ông bị ở vai, tuổi của ông cơ thể bắt đầu xục xịch là đúng rồi, tập sống chung với lũ đi cha". Nghe xong mà mát dạ vì có cái phao bám vô an ủi, ít nhất là không bị ung thư. Nhưng thống phong mà uống rượu đỏ coi bộ không được.
Này mấy ông 76 chưa biết uống rượu đỏ, hay chưa thích rượu đỏ, chưa bị thống phong; còn làm tình, làm tội được, làm ơn mau mau ra Costco mua 1 chai Ménage à trois, $6.69 về tập tành trước khi quá
trễ. Chuyện gì bây giờ làm được thì làm ngay.
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Hãy nhấp chén bồ đào, hãy lên ngựa - hãy mã thượng thôi, trước khi đi vào miền miên viễn - cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi. Và rồi tất cả sẽ phôi pha.
Chú thích:
1/
"Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam"
trích từ bài Chào Nguyên Xuân (vợ của Lý Đức Thắng) của thi sĩ ngàn năm kim cổ, vũ trụ uyên nguyên Bùi Giáng tự Giàng Búi .
Chào Nguyên Xuân
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng
Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên hồ nước có bóng ta bên người
Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con
Thưa rằng: những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau
Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng: bạc mệnh xin kham
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây
Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu
Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: li biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân.
2/ Hành phương Nam (Nguyễn Bính, Mưa nguồn, Sơ khai xuất bản, 1962)
Đôi ta lưu lạc phương Nam này,
Trải mấy mùa qua én nhạn bay,
Xuân đến khắp trời hoa rượu nở;
Riêng ta với ngươi buồn vậy thay,
Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu,
Mà không uống cạn mà không say?
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã,
Mà áo khinh cừu không ai may,
Người giam chí lớn vòng cơm áo,
Ta trói chân vào nợ nước mây,
Ai biết thương nhau từ buổi trước,
Bây giờ gặp nhau trong phút giây,
Nợ tình chưa trả tròn một món,
Sòng đời thua đến trắng hai taỵ,
Quê nhà xa lắc xa lơ đó,
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay,
Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc,
Ly tán vì cơn gió bụi này,
Ngươi đi buồn lắm mà không khóc,
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy,
Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết,
Ngày mai ra sao rồi hãy hay,
Ngày mai sáng lạn màu non nước,
Cốt nhất làm sao tự buổi nay,
Rẫy ruồng châu ngọc thù son phấn,
Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay,
Hỡi ơi! Nhiếp Chính mà băm mặt,
Giữa chợ ai người khóc nhận thây,
Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén,
Ai kẻ dâng vàng kẻ biếu tay?
Mơ gì Ất Tiết thiêu văn tự,
Giầy cỏ, gươm cùn ta đi đây,
Ta đi nhưng biết về đâu chứ ?
Đã dấy phong yên lộng bốn trời,
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
Uống say mà gọi thế nhân ơi!
Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ,
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười,
Ngươi ơi ! Hề ngươi ơi!
Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh,
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi ...